Hiện tại tạm khoan nói Lý Thanh Vân có cách gì có thể giúp Tạ Thiên Hoa phát chiêu nhanh hơn ý nghĩ. Trước phải kể một chút chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây của liên minh Nam Bộ.
Cốt Sơn thực hiện chính sách “giữ người bỏ đất”, nhường lại địa bàn cho đối thủ.
Bên tiến bên lùi, thành thử không đến mấy ngày, quyền khống chế của pháo đài Cửu Đầu Long đã lần nữa rơi vào tay của liên minh Nam Bộ.
Con đường tiến quân vô cùng thuận lợi khiến đầu não của liên minh tên nào tên nấy đều vui mừng hớn hở. Dương Lân Kỵ bèn cho dời đại bản doanh đến pháo đài Cửu Đầu Long, đối với bên trên thì nói là để dễ bề khống chế chiến cuộc, cổ vũ sĩ khí.
Hai người Triệu Kim Sa và Ban Thục Cầm thừa hiểu đấy chẳng qua là lí do lí trấu vớ vẩn. Nguyên nhân thật sự là sau vô số chiến thắng liên tiếp, tay tông chủ Huyền Thiên tông này vừa đắc ý vong hình, lại sợ mãi ru rú ở hậu phương thì không tiện chia chác địa bàn, nên mới vội vàng di dời đầu não của liên minh ra tiền tuyến đó thôi. Song, cả họ Triệu lẫn Cầm công tử đều không có ý định vạch trần, cứ để lão thích làm gì thì làm.
Dương Lân Kỵ được thế, lại càng chẳng kiêng kị gì nữa.
Những ngày tiếp theo, các thế lực vốn trung lập, không muốn tham dự vào vũng nước đục này của liên minh Nam Bộ liên tiếp gặp nạn. Tông chủ Huyền Thiên tông không ngừng tìm đủ loại lí do để gây sự, sau đó tuyên chiến phát binh.
Các tông môn bang phái này không lớn, ngày thường các bang hội, tông môn, giáo phái chung quanh kiềm chế lẫn nhau thì bọn hắn còn miễn cưỡng có sức tự vệ. Bây giờ, liên minh Nam Bộ ít nhất trên mặt nổi là đoàn kết, lại có lợi khí là chiến giáp của Bình Nam quân hỗ trợ, những thế lực kia há lại có thể chống cự nổi?
Thành thử, khi liên minh Nam Bộ kéo quân càn qua, thế như gió thu quét lá vàng. Chiến quả được báo lên cho Quân Doanh theo đó cũng toàn là dấu son sáng chói, oai chấn thiên hạ.
Dương Lân Kỵ mượn cớ liên minh không có quyền tự ý chia chiến lợi phẩm, mà phải báo lên cho “các vị đại nhân của Quân Doanh” để ép các thế lực trong liên minh nhả đất đã chiếm được ra. Lão lại lập một cái danh sách, chia làm hai phần. Những nơi tương đối đắc địa, nhiều tài nguyên, ít bị Hải Thú quấy nhiễu thì xếp riêng, sau đó mới trình cho Triệu Kim Sa.
Các tông môn, bang phái trung lập kia đánh không lại, không còn cách nào khác ngoài từ bỏ sơn môn, vội vàng chạy đến Cốt Sơn xin được che chở.
Liên minh Nam Bộ dẫn Bình Nam quân tấn công, chiếm đất, bành trướng địa bàn, đánh đâu thắng đó.
Cốt Sơn tránh đánh không ra, co vòi tử thủ. Các thế lực bị đánh bại thì nhanh chóng thoát đi, tìm đến chỗ của Hạ Hầu Duyệt.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế mãi, đến nỗi Triệu Kim Sa cũng phải nóng máu. Y thị gọi Dương Lân Kỵ đến, chửi cho lão ráo máu đầu một phen, bắt lão phải tìm cách tóm cho kì được Lý Thanh Vân trong một tháng, để mà trả thù cho em trai thị.
Tông chủ Huyền Thiên tông mượn cớ này, chọn những thế lực đối địch với mình làm tiên phong, ép Cốt Sơn phải tham chiến. Mà Đề Hồ tông chính là một trong số đó.
Mấy tên trưởng môn, bang chủ, giáo chủ khác thực ra đều đoán được động cơ thực sự của Dương Lân Kỵ là “mượn đao giết người”. Thế nhưng, xưa nay có câu phải vào hang hổ thì mới bắt được hổ. Mấy tên đầu lĩnh của liên minh Nam Bộ bằng mặt không bằng lòng, ai mà không muốn lập công, sau đó mượn sức mạnh của Quân Doanh nuốt chửng các nhà khác, tiến thêm một bước xưng bá phương nam Táng Thi đinh?
Thành thử, làm tiên phong dò đường tuy là nguy hiểm, nhưng cũng đi kèm với cơ hội.
Chỉ cần con chuột đủ đói, thì miếng pho mát có đặt trên bẫy chuột nó cũng dám nhào vào. Đám đầu lĩnh của liên minh Nam Bộ cũng là như thế.
Tông chủ Đề Hồ tông còn thừa nước đục thả câu, thưa chuyện này với hai người Triệu, Ban, đường đường chính chính điều một số Bình Nam quân từ trong tay Dương Lân Kỵ sang cánh quân của mình.
Mấy tên đầu lĩnh khác thấy thế, lại càng vững dạ, nhao nhao muốn học theo. Cái việc vốn là lên núi bắt hổ bấy giờ thoắt cái trở thành bánh trái thơm ngon, bị các thế lực khác giành lui đoạt tới một lúc.
Dương tông chủ dù biết làm vậy chẳng khác nào lấy miếng thịt ra ném con chó, song bị hai người Triệu Kim Sa nhìn chằm chằm thì cũng không thể không thỏa hiệp. Song, lấy cớ “đề phòng Cốt Sơn đánh lén”, lão kiên quyết giữ phần lớn Bình Nam quân ở lại Cửu Đầu Long. Chiến lược chia binh thăm dò, truy tìm tung tích của quân đội Cốt Sơn cứ thế mà chết yểu từ trong trứng nước.
Trong hoàn cảnh như thế...
Khi tin tức tông chủ Đề Hồ tông tử chiến, thiệt hại toàn bộ số Bình Nam quân mang theo truyền về pháo đài Cửu Đầu Long, trên dưới liên minh Nam Bộ cơ hồ là vỡ tổ.
Mặt ngoài, Dương Lân Kỵ đau buồn dữ dội lắm. Lão hai tay nâng bài vị, đầu dập bình bình xuống lạy cái mộ quần áo của tông chủ Đề Hồ tông, khóc mà nước mắt nước mũi văng bốn phương tám hướng. Nếu không phải người tham gia đám ma đều là loại già đầu lớn tuổi, lại đấu đá nhau nhiều năm thì có lẽ đã bị diễn xuất xuất thần của lão lừa phỉnh.
Hội đầu lĩnh ban đầu được Dương Lân Kỵ cử đi trinh sát thì chỉ im lặng nhìn đệ tử Đề Hồ tông cử hành đám ma cho tông chủ nhà mình, trong lòng ngổn ngang không biết phải quyết ra sao.
Một mặt, cái chết của tông chủ Đề Hồ tông chẳng khác nào một lời nhắc nhở. Cho dù có Bình Nam quân thì chuyện làm tiên phong thăm dò Cốt Sơn chẳng phải một cái bánh thơm ngon nữa. Điều này làm không thiếu kẻ bắt đầu run rẩy, chùn bước...
Mặt khác...
Trong chiến báo cũng nói rõ, Bình Nam quân xém chút nữa là lấy được tính mạng của Lý Thanh Vân.
Mấy tên đầu lĩnh không khỏi nghĩ thầm, nếu đổi lại là bọn hắn ở vị trí của tông chủ Đề Hồ tông thì sẽ thế nào? Nhỡ đâu, với một chút may mắn, bọn hắn lại thành công lấy được tính mạng của Lý Thanh Vân thì sao?
Một chiến công quá lớn, bất kể là với Triệu thị, hay là thế lực phía sau bọn họ.
Chỉ vừa nghĩ đến đấy, là mấy tay trưởng môn, giáo chủ các thế lực đã thấy nôn nao phấn khích, hai bàn tay không nhịn được xoa vào nhau. Bọn hắn ở Táng Thi đinh này nói dễ nghe thì là chiếm núi làm vua, nói khó nghe thì là thằng chột làm vua xứ mù. Ở nơi đây, Quân Doanh lười để ý đến bọn hắn, Hải Thú cũng chẳng thèm muốn tiêu tốn tâm lực lên người bọn hắn làm gì.
Ở trong Táng Thi đinh còn tính là một phương thế lực, ra bên ngoài thì chỉ bình bình hạng trung.
Có lẽ, chỉ có kẻ tầm thường cả đời mới hiểu sức cám dỗ của bốn chữ “một bước lên trời” lớn thế nào.
Mà hiện tại, cơ hội vượt vũ môn đã ở ngay trước mặt, tưởng như chỉ với tay ra là có thể chạm đến, thử hỏi đám đầu lĩnh làm sao có thể giữ được bình tĩnh?
Thế nhưng... hiện tại còn chuyện quan trọng hơn phải giải quyết. Đám đầu lĩnh không thể không dằn cái sự giằng xé này xuống, chôn chặt tận đáy lòng.
oOo
Sau khi tang lễ của tông chủ Đề Hồ tông kết thúc, cũng là lúc việc thật sự quan trọng bắt đầu.
Dương Lân Kỵ ho khan một tiếng, nói:
“Chư vị, xin hãy nghe bản minh chủ nói một lời.”
Đám đệ tử Đề Hồ tông tự giác bước lên một bước, đứng xếp thành một hàng ngang ngay giữa quảng trường. Mấy tay bang chủ cẩn thận quan sát, giáo chủ lấy giáo lí thánh kinh của bản môn ra đọc lại một lần, mấy tay tông chủ thì lại rút sẵn Trắc Khí Thạch ra.
Dương Lân Kỵ thấy không ai lên tiếng, lại tiếp:
“Tông chủ quý tông bất hạnh hi sinh, anh hùng đoản mệnh, quả thật là khiến người ta cảm thấy tiếc hận, trách trời bất công. Thế nhưng... bây giờ đại địch trước mắt, đau buồn là một hành vi xa xỉ mà chúng ta không thể có được. Thêm một người là thêm một phần sức mạnh, thêm một phần cơ hội chiến thắng, cũng nhiều một phần khả năng trả được huyết cừu cho tông chủ quý tông.
“Thế nhưng hào kiệt quý tông hiện giờ quần long vô thủ, quả thật không hay. Không bằng tạm thời quy về dưới trướng các vị đầu lĩnh đây, đợi sau khi đạp bằng Cốt Sơn thì lại tính tiếp?”
Lão nói đến đây, vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt đại đệ tử của Đề Hồ tông, chìa cành ô liu ra:
“Bản minh chủ có nghe Lâm thiếu hiệp đây tuổi trẻ tài cao, thiên phú siêu quần. Dương mỗ thay mặt Huyền Thiên tông chào mừng thiếu hiệp tạm thời gia nhập, cùng bàn chuyện báo cừu rửa hận. Không biết ý thiếu hiệp thế nào?”
Mấy tên đầu lĩnh khác thấy Dương Lân Kỵ vô sỉ như thế, cũng không còn lý gì được tới cái gọi là hình tượng nữa. Cả đám lao xuống quảng trường, nhắm chuẩn thiên tài mình coi trọng để mời chào. Trong lúc cướp người, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, cỗ quan tài chứa quần áo của tông chủ Đề Hồ tông bị đánh chia năm xẻ bảy lúc nào chẳng hay.
Chỉ chớp mắt, tang lễ của tông chủ Đề Hồ tông đã biến thành đại tiệc chia của, quả thật là hạnh phúc của một liên minh.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!