Hoàn Nhan Vân Mộng thở dài một hơi, đáp:
“Hắc Tứ tướng quân đoán không sai. Quả thật chất ổn định cho ngọn lửa vĩnh cửu mà Lỗ Minh Không tạo ra là lấy từ tam tộc chúng tiểu nữ. Cũng chính bởi vậy nên ba tộc chúng tôi mới không ai lớn lên với ngoại hình bình thường, lại theo bản năng sợ hãi Bình Nam quân.”
Nghe vậy mà toàn bộ những người có mặt trong phòng phải giật mình ngạc nhiên. Người của Hoàn Nhan thị ai nấy cơ thể đều không lớn hơn được đứa trẻ lên mười. Người của Thác Bạt thị béo phì, chân vòng kiềng, mình tròn như những quả bóng. Người của Bột Nhi Chỉ Cân thị lại gầy gò đến độ da bọc xương, chẳng khác nào nạn nhân nạn đói. Giang hồ vẫn kháo nhau rằng ấy là do bí pháp tu luyện của đám người này khác thường, cho nên mới vậy. Thật không ngờ, nguyên do sâu xa lại có liên quan đến Lỗ Minh Không và ngọn lửa vĩnh cửu lão tạo ra năm nào...
Tạ Thiên Hoa gõ gõ ngón tay xuống bàn, trầm ngâm:
“Nói như vậy, ngọn lửa vĩnh cửu – nguồn năng lượng của Bình Nam quân liệu có khả năng vẫn còn không thật sự hoàn toàn ổn định hay không?”
Cô nàng vừa hỏi câu này, vừa nhìn về phía hai người Trương Mặc Sênh, Lý Thanh Vân. Tiểu Thực Thần yên lặng một hồi, xem chừng là đang âm thầm bàn bạc với tàn hồn của Trương Thất, sau đó mới đáp:
“Cũng không loại trừ khả năng này, dẫu sao muốn tái tạo thứ như Địa Hỏa Chi Sơ cũng không phải điều mà con người có thể làm được hoàn mỹ. Thế nên, hoàn toàn có thể là chất ổn định kia cũng chỉ có khả năng giữ ổn định cho lửa vĩnh cửu trong một khoảng thời gian nhất định. Chả qua là Chiến giáp thường có thể hoàn thành nhiệm vụ trong khoảng thời gian nói trên nên mới không bại lộ chuyện này. Thế nhưng, xét tới chuyện năm xưa Đại Hoàng sở hữu Hoàng Kim Đại Giáp mà vẫn thua trận, thì thành thử cũng không loại trừ khả năng chính là vì lý do này.”
Lý Thanh Vân thì muốn nói lại thôi một hồi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu, biểu thị bản thân tạm thời không có gì để thêm. Tạ Thiên Hoa nhìn cậu chàng một lúc, định bụng lúc ở riêng hai người phải gặng hỏi cho bằng được điều gì khiến Lý Thanh Vân lo nghĩ như vậy. Song, cô nàng cũng biết hiện tại là lúc cần đưa ra quyết định, nên tạm gạt chuyện này sang một bên, hắng giọng nói:
“Hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết đủ thông tin về điểm yếu của kẻ địch. Thành thử nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bại không thể nghi ngờ. Đầu mối duy nhất có lẽ chính như Hắc Tứ nói, là chuyện Hoàng Kim Đại Giáp từng chiến bại ba ngàn năm trước. Thế nên hướng duy nhất có thể đi là tiếp tục giao chiến với Bình Nam quân, với mục đích thu thập thông tin về chúng.”
Hạ Hầu Duyệt trầm ngâm:
“Nói thì nói vậy, nhưng cho dù có là giao chiến để thử nghiệm thì cũng khó có thể tránh khỏi tổn thất. Nếu chuyện này chúng ta làm không tốt...”
Nói đến đây, gã chợt đổi giọng:
“Tiểu nhân đương nhiên không có ý chê trách hay hoài nghi hướng đi này của tướng quân, chỉ là cách làm cụ thể...”
Lý Thanh Vân cười:
“Hạ Hầu quản sự không cần sợ hãi, ngài cũng là suy nghĩ cho đại cục. Chúng ta đương nhiên sẽ không trách.”
Đoạn lại quay về phía Tạ Thiên Hoa, nói:
“Thanh Nhị, Hạ Hầu quản sự nói không sai. Chuyện này kế hoạch cụ thể em tính thế nào?”
“Muốn thí nghiệm ra được điểm yếu của địch, thương vong là không thể tránh, song cũng không phải không thể giảm thiểu. Muội đang tính thế này, đích thân muội và Bạch Tam sẽ đi lược trận, vừa tiện bề quan sát, lại có thể hạn chế thương vong không cần thiết.”
Đoạn quay về phía Hạ Hầu Duyệt, nói:
“Hạ Hầu quản sự, phiền ngài lựa chọn cho chúng ta những người có thân thủ không tệ cùng một lượng tử sĩ nếu có thể. Bản tướng hứa sẽ cố gắng hạn chế tối đa tổn thất phe ta trong phạm vi năng lực!”
Hạ Hầu Duyệt chắp tay, nói:
“Có lời này của tướng quân, mạt tướng yên tâm rồi!”
Lúc này, lại nghe Lý Thanh Vân nói:
“Vậy chi bằng chúng ta chia ra hành động, hai bút cùng vẽ đi! Trong khi hai người tìm cách đánh bại Bình Nam quân, vi huynh muốn dẫn Hắc Tứ cùng Hoàn Nhan tướng quân đi đánh du kích con đường tiếp tế của liên minh Nam Bộ. Như vậy vừa có thể quấy nhiễu quân địch, lại vừa phân tán lực lượng của chúng, giảm phần nào áp lực cho phía hai muội.”
Đương nhiên là cũng không có ai phản đối ý này của Toái Đản Cuồng Ma. Dẫu sao, kỵ binh ba tộc Bắc Lĩnh theo bản năng sợ hãi Bình Nam quân, bảo bọn họ giao chiến trực diện chẳng khác nào ép họ đi chết. Nếu đằng nào cũng chẳng thể góp sức thí nghiệm tìm tòi điểm yếu của mấy bộ chiến giáp, loanh quanh ngồi không ở đại bản doanh chờ chết còn chẳng bằng ra ngoài làm chút việc gì đó có ích.
Kế hoạch bàn tính xong xuôi, Tạ Thiên Hoa tuyên bố buổi họp kết thúc, rồi ai đi làm việc nấy. Tuy là trong lòng mỗi người vẫn còn sự khẩn trương cùng lo lắng, song chung quy cũng đã có hướng đi cụ thể, không đến nỗi bay loạn như ruồi mất đầu. Trong lúc Hạ Hầu Duyệt đi chọn người, Hoàn Nhan Vân Mộng đi điểm quân, hai người Đỗ Trương cũng đã rời đi để kiểm kê lại vật dụng, chuẩn bị sẵn phần mình cho tràng chiến đấu mấy ngày tới, thì hai người Lý, Tạ cuối cùng cũng có một chút khoảng thời gian riêng tư.
Tạ Thiên Hoa cúi đầu nhìn bản đồ, không nói chuyện. Lý Thanh Vân nghển cổ nhìn cô nàng, sau một lúc lâu mới tằng hắng một tiếng:
“Hoa, cho anh xin lỗi!”
“Sư huynh đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi?”
Họ Lý cười khổ. Sư muội vẫn còn giận. Mà cậu chàng thì lại dốt đặc cán mai trong khoản dỗ con gái. Thành thử, Lý Thanh Vân đứng ngồi không yên, không biết làm sao cho phải. Cuối cùng, có lẽ là cái khó ló cái khôn, Xích Hiệp của chúng ta chợt nhớ tới một đoạn tiểu thuyết từng đọc, thế là mon men đến gần Tạ Thiên Hoa.
Nhị đồ đệ của cổ viện tuy là giả vờ không để ý đến tình lữ, song kỳ thực mọi cử động của cậu chàng nãy giờ đều bị cô nàng lén nhìn rõ ràng. Nay thấy Lý Thanh Vân đến gần, trống ngực của Tạ Thiên Hoa đánh càng lúc càng nhanh. Mắt thấy tay cậu chàng vươn về phía mình, nàng ta bèn lùi lại một bước.
Lý Thanh Vân “vồ hụt” đúng như dự đoán, bèn thuận thế “loạng choạng” ngã xuống bàn họp, khẽ rên lên một tiếng. Tạ Thiên Hoa thấy vậy thì tim nhảy một nhịp, theo bản năng tiến lên hỏi:
“Vân, đau ở đâu?”
Ai ngờ Lý Thanh Vân “bất ngờ tập kích”, ôm ghì lấy cô nàng. Nàng ta lúc này mới biết mình bị lừa, thẹn quá hóa giận, toan giãy ra. Nhưng mới giãy được hai cái đã nghe tiếng hít gió cùng giọng nài nỉ của Lý Thanh Vân:
“Hoa, nhẹ thôi, toàn thân anh hãy còn đau nhức…”
“Đáng đời!”
Tạ Thiên Hoa mạnh miệng một câu, song vẫn đình chỉ giãy giụa, mặc kệ cho tình lữ ôm ấp. Lý Thanh Vân đắc thủ thì mừng rỡ, trong lòng âm thầm cảm tạ Lệnh Hồ đại hiệp vì kế sách tuyệt đỉnh này.
Không sai! Vừa rồi Lý Thanh Vân nhớ đến chuyện Lệnh Hồ Xung thất thố vì Nhạc Linh San trước mặt Nhậm Doanh Doanh sau trận tỷ võ bầu chọn minh chủ Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Khi đó, Lệnh Hồ thiếu hiệp biết tình lữ có thể đã giận hoặc ghen, càng nói càng thanh minh chỉ càng hỏng chuyện, thế là bèn giả đau để nắm tay Nhậm Doanh Doanh. Nhậm đại tiểu thư lúc ấy cũng vì không nỡ động đến vết thương của Lệnh Hồ Xung mà mặc cho y nắm tay cả đêm. Lý Thanh Vân có thể nói là “trò giỏi hơn thầy”, mượn chiêu của họ Lệnh Hồ, nhưng còn tiến xa hơn một bước. Không chỉ nắm tay, mà cậu chàng còn ôm hẳn tình lữ vào lòng. Tiếp đó, họ Lý lại tiếp tục thực hành bài đã học được từ Lệnh Hồ chưởng môn, vừa vuốt lưng sư muội, vừa thủ thỉ nói lời xin lỗi, lại hứa hẹn sẽ cẩn thận hơn trong tương lai.
Kỳ thực, Tạ Thiên Hoa sau khi nghe chiến báo từ Hoàn Nhan Vân Mộng và nói chuyện với Trương Mặc Sênh tối hôm qua thì đã sớm đoán được Lý Thanh Vân lần này cũng không phải là cố tình không để ý tính mạng, mà còn có ẩn tình khác, nên cũng không thật sự trách cậu chàng. Song, xuất phát từ lo lắng cho an nguy của họ Lý cùng một phần tâm lý muốn được nghe người trong lòng trấn an, cô nàng mới cố gắng duy trì mặt lạnh với Lý Thanh Vân. Nay đã được như nguyện, nàng ta bèn thuận nước đẩy thuyền, “tạm tha thứ” cho Xích Hiệp của chúng ta.
Hai người ôm ấp tâm sự một hồi, nhị đồ đệ của cổ viện mới hỏi:
“Vân, vừa nãy rốt cuộc là anh định nói cái gì mà cứ ngập ngừng mãi vậy?”
“Kỳ thực cũng chỉ có một vài nghi vấn về Bình Nam quân, song xét thấy ta có không nói, có khi muội cũng sẽ nghĩ đến, nên ban nãy mới không nói ra. Vả lại...”
“Vả lại làm sao?”
Lý Thanh Vân cười cười:
“Vả lại nếu ai đó nhất quyết không chịu nói chuyện với anh, mà anh không nghĩ được cách gì hay hơn, thì cũng chỉ có thể dùng chuyện này để mở đột phá khẩu chứ sao?”
Tạ Thiên Hoa nghe vậy thì đỏ mặt, lấy tay đánh lên ngực Lý Thanh Vân một cái:
“Được lắm, Xích Đại tướng quân! Bây giờ lại còn biết cả lấy công mưu tư rồi cơ đấy!”
“Chả phải cuối cùng cũng không cần dùng đến hạ sách đó sao? A đau, nhẹ tay, nhẹ tay!”
“Anh còn nói thế được à? Khai mau! Là ai dạy hư anh chiêu giả đau kia, có phải tứ sư đệ không?”
Ở bên ngoài phòng, đang cùng Đỗ Thải Hà lén lút nghe trộm sư huynh sư tỷ nhà mình chim chuột, Trương Mặc Sênh giật mình đánh thót một cái. Trong lòng thầm than:
“Sư tỷ, hình tượng của tiểu đệ xấu tới vậy trong mắt ngài sao? Mà khoan đã! Cái này không quan trọng, quan trọng là đại sư huynh bây giờ còn biết dùng chiêu trò để dỗ dành nhị sư tỷ?! Mẹ nó! Cái này không khoa học! Quá ma huyễn! Quá hoang đường! Đoạt xá! Nhất định là đại sư huynh đã bị đoạt xá!”
Lúc này, lại nghe tiếng Lý Thanh Vân đáp:
“Là sư phụ dạy đó.”
Trương Mặc Sênh nghe vậy thì gật gù:
“Thì ra là sư phụ dạy? Cái này... có thể chấp nhận. Không nhìn ra sư phụ hóa ra còn tinh thông cả mấy chuyện này!”
Vừa nghĩ, cậu chàng lại vừa âm thầm ghi nhớ cách làm của Lý Thanh Vân vào lòng, nhỡ sau này có dịp cần sử dụng.
Quay lại trong phòng, Lý Thanh Vân đã bắt đầu liệt kê ra một số nghi vấn của cậu chàng về Bình Nam quân. Tỉ như, liệu người ở trong chiến giáp bị thương thì có ảnh hưởng đến tính ổn định của lửa vĩnh cửu hay không? Rồi thì, liệu có phải khi đỡ một chiêu của Đề Hồ tông bị Càn Khôn Đại Na Di đẩy ngược lại kia, đám Bình Nam quân nọ vốn đã bị trọng thương, chả qua là không thể phát hiện được do sự kỳ dị của chiến giáp? Cả chuyện võ công, chiêu số của cậu chàng không giống với các loại công kích thông thường ở Huyền Hoàng giới, nên kỳ thực cũng không rõ bao nhiêu phần trải nghiệm của mình sẽ có ích hay có thể để hai cô sư muội tham khảo, họ Lý cũng nói ra.
Tạ Thiên Hoa ghi nhớ kỹ từng điều, kế đó mới hỏi:
“À đúng rồi, Vân! Chuyện anh mất kiểm soát ngày hôm qua rốt cuộc là thế nào?”
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!