Chương 542: Lần đầu giao thủ

Tông chủ Đề Hồ tông nghe câu nói móc của họ Cố, sắc mặt lúc thì tái đi, lúc thì đỏ lên, quả thật không khác gì một con tắc kè hoa. Đám bang chủ, giáo chủ chung quanh thấy lão không vui, thì đều lựa chọn im lặng, chẳng ai đứng về phía lão già họ Cố cả.

Nói về Đề Hồ tông thì phải nói lại ba ngàn năm trước.

Trước khi Kiếm Thánh quật khởi ở Thiên Kiêu chiến, đến Đại Hàn làm con tin, từng nhận được sự trợ giúp rất nhiều của một thương lái họ Đỗ.

Về sau, Hàn Kinh Vũ thành danh, có quay lại trả ơn cho người này.

Nhận được sự trợ giúp của Đại Hàn và Kiếm Thánh, thương lái họ Đỗ càng làm ăn càng lớn, cuối cùng trong trận Hải Thú tràn bờ ba ngàn năm trước cũng thành công cá chép vượt vũ môn, trở thành người giàu nhất thiên hạ. Liên quân sáu nước vì muốn được họ Đỗ giúp đỡ mà làm một cái biển, trên khắc bốn chữ vàng “Phú Khả Địch Quốc”.

Thương hội của họ Đỗ chính là tiền thân của Hữu Tiền liên minh bây giờ.

Mà tấm biển này, đến nay cũng vẫn còn được đặt trang trọng trong tổng đàn của liên minh.

Thế nhưng, lại không có nhiều người biết...

Năm đó, vì nể mặt thương nhân họ Đỗ, Hàn Kinh Vũ từng truyền lại ba chiêu kiếm thuật cho con trai y.

Kiếm Thánh nâng hồ lô rượu, cầm ba thước thanh phong, đánh vào biển Phong Bạo. Đứa con của thương nhân họ Đỗ dựa vào ba chiêu kiếm của Hàn Kinh Vũ khai tông lập phái, lại cho người vẽ lại bức họa Kiếm Thánh tay nâng tửu hồ, bái là tổ sư của tông môn.

Năm dài tháng rộng, môn phái này được người ta gọi là Đề Hồ tông.

Kiếm Thánh binh giải từ trần, Tẩy Kiếm Trì không người lãnh đạo. Bấy giờ Đề Hồ tông lại đột nhiên nhảy ra ngoài, tự xưng mình mới là môn phái do đại đệ tử của Hàn Kinh Vũ lập nên, là chính tông hơn cả, yêu cầu Kiếm Trì phải giao ra di vật của Kiếm Thánh. Hai bên vì chuyện này từng đánh một trận, cuối cùng Đề Hồ tông không địch lại hai vị đệ tử của Hàn Kinh Vũ, chỉ có thể cầu hòa kéo dài hơi tàn, nhưng cũng vì hành động này mà trở thành chuột chạy qua đường, người người dè bỉu.

Thiên hạ đều coi khinh, không ai chịu làm ăn trao đổi, danh tiếng cũng đã hoàn toàn quét rác. Không thu được đệ tử, không có mối làm ăn, Đề Hồ tông chẳng còn cách nào ngoài trở thành thế lực hắc đạo, lấy chuyện làm ăn không vốn để duy trì tông môn.

Sáu nước đều hạ lệnh truy bắt đệ tử Đề Hồ tông, thế nhưng không rõ có phải do tiền thưởng quá thấp hay không mà không một ai tiến đánh sơn môn của môn phái này. Cái lệnh truy nã cũng chỉ treo đấy để đó, lâu dần vì chẳng ai nhận, còn trở thành một giai thoại của lục quốc.

Về sau, Táng Thi đinh hình thành, Đề Hồ tông bèn mang người mang nhà đi vào Táng Thi đinh.

Họ Cố hơn được một trận, nghênh ngang vênh váo bước ra trước trận, quát:

“Để Cố mỗ xem thử xem thằng ranh nhà ngươi được mấy cân mấy lạng!”

Lý Thanh Vân không thèm đáp, chỉ gật đầu một cái, sau đó xông vào nghênh chiến. Lão họ Cố cũng chẳng phải dạng vừa, song trảo vạch ra như điện, chân khí cuốn theo mùi tanh hôi thối rữa của thi thể phân hủy đập vào mặt Toái Đản Cuồng Ma.

Hai tay lão đánh ra một chiêu, song cước thì đạp lên mặt đất, phóng mình lên không trung, định bụng sẽ sử dụng thuật đằng không rời xa khỏi tầm tấn công của Lý Thanh Vân, rồi mới từ từ mài chết cậu chàng.

Họ Cố vừa ôn lại một lần Bình Vân pháp, vừa đắc ỷ nhủ bụng “biết địch biết ta thì trăm trận trăm thắng”.

Nào ngờ, lão còn chưa kịp vui được bao lâu, thì đã thấy Lý Thanh Vân từ trong đám khói bụi lao ra, xông thẳng về phía mình, một chưởng vỗ tới nhắm ngay ngực lão.

Lão họ Cố giật mình cả kinh, song lại nghĩ:

“Kém chút thì quên mất thân thủ Lý Thanh Vân không thua gì cường giả Vụ Hải. Cũng may mà lão phu vẫn cao hơn một bậc.”

Chưởng phong của Xích Hiệp gầm thét đánh vào ngực lão, thì bỗng một luồng sáng chói mắt lóe lên một cái, bao phủ lấy lão già họ Cố. Chờ lúc ánh sáng dịu bớt, thì lão già này đã đứng lơ lửng trên không cách chỗ vừa rồi hơn mười trượng. Lão già này vừa đắc ý vuốt râu, vừa hấp háy mắt chờ Lý Thanh Vân hết đà.

Chỉ cần cậu chàng bắt đầu rơi xuống, lão sẽ lập tức xuất thủ như vũ bão, để cái gọi là Xích Hiệp của thành Hải Giác nếm thử mùi vị chân chưa chạm đất đã hóa thành tro bụi.

Lúc này, Lý Thanh Vân đột nhiên khựng lại giữa không trung.

Sau đó, chân đạp lên không khí, bắn về phía lão họ Cố như một viên đạn pháo.

Nếu lần trước là kinh ngạc, thì cảm xúc hiện giờ của lão già họ Cố đã là kinh hãi. Lão giật mình hú lên một tiếng, chỉ kịp quơ hai bàn tay tấn công về phía Lý Thanh Vân theo bản năng, hoàn toàn không kịp phản ứng lại trước biến cố bất ngờ này.

Song trảo của lão bị Toái Đản Cuồng Ma gạt phăng sang một bên, cánh tay còn lại của cậu chàng bấy giờ đã thu lại thành quyền, táng một đòn toàn lực ngay giữa trán đối thủ.

Lão họ Cố chẳng kịp ú ớ tiếng nào, cái đầu đã bị quyền phong nghiến vỡ. Những thứ đỏ đỏ trắng trắng bắn tung ra ngoài như một cơn mưa, rải xuống chỗ liên minh Nam Bộ đang bày trận.

Hai bên giao thủ chỉ một chiêu, nhưng lão họ Cố đã hồn về chín suối.

Lý Thanh Vân đứng trên không trung, chắp tay sau lưng, quát:

“Cả đám các người thế mà chỉ kiếm được một tên già họm hẹm thế này thôi sao? Chẳng chịu nổi một đòn...”

Câu thách thức của cậu chàng lúc này chẳng khác nào chọc vào tổ kiến lửa. Từ trong trận của liên minh, liên tiếp có ba bốn tên bay ra, xông tới muốn “dạy cho cậu chàng một bài học”, “đơn đả độc đấu”.

Đối phương rốt cuộc là ai Lý Thanh Vân cũng chẳng nhớ, chỉ biết là bang chủ bang kia, giáo chủ phái nọ. Hai bên đánh nhau chưa được ba mươi hiệp, cậu chàng đã đánh cho cả bốn được vinh dự gia nhập hội người ăn chuối cả nải, ăn gà cả con.

Lại liên tiếp có hai, ba người nữa xông lên, nhưng kết quả cũng chỉ có một: nếu không phải chết thì cũng là bị đánh bán thân bất toại.

Liên minh Nam Bộ thấy người của mình liên tiếp bị đánh chết thì cũng bắt đầu trầm mặc, chùn chân, không còn dám ra đánh nhau nữa. Toái Đản Cuồng Ma thấy đối phương không chịu ra đấu với mình, bèn lấy thanh Lăng Xương kiếm ra, chỏ về phía tông chủ Đề Hồ tông, cao giọng:

“Tông chủ Đề Hồ tông có ở bên dưới không?”

Gã tông chủ Đề Hồ tông thấy “Xích Đại” kia chẳng những biết bay, bây giờ còn có thể sử dụng nhẫn chứa đồ thì đã bắt đầu nghi nghi tình báo của Quân Doanh có sai sót. Cậu chàng liên tiếp đánh chết “cao thủ” của liên minh Nam Bộ, cũng khiến gã cảm thấy sợ hãi dè chừng. Thành thử, mặc dù liên minh liên tiếp chết tướng, các bang các giáo không ngừng thúc dục, lão cũng không dám đứng ra tiếp chiến để vãn hồi danh dự, cổ vũ sĩ khí.

Nhưng bây giờ bị gọi thẳng mặt như vậy, tông chủ Đề Hồ tông lại không thể tiếp tục làm người vô hình nữa.

Thế là, lão thu hết can đảm, ưỡn ngực thẳng lưng, vòng chân đi bước lớn ra trước trận, kiếm gác sau lưng, sẵng giọng:

“Bản tông chủ ở đây. Tướng quân võ lực siêu quần, là nhân kiệt hiếm có, cần gì phải khuất thân ở con thuyền đắm Cốt Sơn kia chứ? Chẳng bằng ngài quy hàng chúng ta, bản tông chủ tuyệt đôi sẽ ủng hộ tướng quân lên làm minh chủ.”

Lý Thanh Vân cười dài, nói:

“Vẫn biết người Đề Hồ tông các ngươi vô sỉ, không ngờ mặt lại dày được đến nhường này. Bội phục. Thế nhưng không biết công phu dùng kiếm của tông chủ so với công phu trên mặt thì cái nào cao, cái nào thấp? Xích Đại muốn thỉnh giáo một phen.”

“Đề Hồ tông chúng ta chỉ biết vài chiêu kiếm quèn, sao dám so sánh với công phu của tướng quân?”

“Vậy sao? Thế nhưng ta lại nghe nói Đề Hồ tông các người tự nhận là được chân truyền của Kiếm Thánh, so với Kiếm Trì thì còn chính tông hơn kia mà?”

“Đó là bạn bè giang hồ đồn bậy đồn bạ, tướng quân đừng có coi là thật.”

“Nếu đã biết không đánh lại, sao còn không rút quân?”

“Chuyện này đối với bọn tiểu nhân mà nói quả thật có chút khó xử. Tướng quân... ăn một kiếm của ta!”

Tông chủ Đề Hồ tông đột nhiên đâm kiếm về phía trước, quát mạnh một tiếng, Đám đệ tử ở đằng sau đã sớm súc thế chờ thời, bấy giờ được hiệu lệnh của tông chủ bèn lập tức phát động chiêu thức mạnh nhất. Chân khí của mấy chục người quán vào, đúc thành một thanh kiếm đỏ rực, đâm về phía Lý Thanh Vân.

Tông chủ Đề Hồ tông chống tay lên hông, cười vang:

“Binh bất yếm trá! Lý Thanh Vân à Lý Thanh Vân, kiếp sau làm người thì nhớ bài học này đấy nhé.”

Mấy tên bang chủ, giáo chủ xung quanh nháo nhác khen hay, người nào người nấy đều nói tông chủ Đề Hồ tông là người mưu sự như thần, tài trí siêu quần bạt tụy. Tay tông chủ được khen, cái tôi được tiếp nhiên liệu thì phổng cả mũi, cười hô hố không ngớt mồm.

Ở xa, kị binh của tam tộc thấy đối phương đánh lén, người nào người nấy chẳng khác nào con trâu điên, chỉ chực chờ lệnh của Hoàn Nhan Vân Mộng là sẽ xông tới sống mái với quân đội của liên minh Nam Bộ.

Lúc này, Hoàn Nhan phó tướng lại thản nhiên tung thanh Thanh Phong Phá Không chùy lên, chỉ về phía bầu trời:

“Gấp cái gì mà gấp? Trò hay còn ở phía sau. Cứ xem tiếp đi...”

Âm thanh của cô nàng không lớn, nhưng lại dễ dàng vang vọng, truyền đi khắp chiến trường.

Kị binh của tam tộc thì thấy khó hiểu, quân sĩ của liên minh thì tên nào tên nấy đều ngay ngáy bất an.

Chợt, tiếng kêu thất thanh của đệ tử Đề Hồ tông vang lên:

“Tông chủ! Không hay rồi! Kiếm trận của chúng ta đang đổi hướng!”

Câu nói vừa dứt, cả hai phe người nào người nấy đều dõi mắt nhìn lên trời.

Chỉ thấy... thanh kiếm đỏ rực do trận pháp của Đề Hồ tông tạo nên đang từ từ chuyển hướng, chậm rãi lách qua một bóng người chỉ to bằng hạt đậu. Sau đó...

Mũi kiếm chúc xuống, nhắm ngay vào tên tông chủ Đề Hồ tông mà lao đi.

Biến cố bất thình lình xảy ra, khiến gã giật mình thảng thốt một hồi. Nhưng tên này không giống lão họ Cố, đầu nảy số nhanh hơn. Chỉ thấy gã bắt quyết, niệm chú, rồi phun một búng máu ra trước mặt. Ngón tay hắn đưa nhanh, vẽ một lá bùa rối rắm, đoạn vung tay vỗ một cái, đánh phù chú bay về phía mấy chục Bình Nam quân đang dàn trận.

Một tiếng rống giận vang lên, mười thanh kiếm lớn chụm mũi lại, chĩa về phía thanh kiếm đỏ.

Ầm một tiếng gai người...

Thanh kiếm đỏ do trận pháp của Đề Hồ tông tạo thành vỡ tung thành vô số mảnh.

oOo

Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của truyenyy để tra cứu cho tiện.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!