Hai cô gái cậy có bùa tránh nước, nhanh chóng lướt đi trong lòng sông lạnh căm căm. Ánh nắng xuyên qua làn nước, loang ra thành từng dải mờ mờ tỏ tỏ, khiến những tảng đá ngầm dưới sông càng mang thêm vẻ ma mị huyền bí. Chung quanh, đàn yêu ngư ánh bạc bơi ào ạt, từng đàn nối đuôi đến hàng trăm vạn con.
Đỗ Thải Hà nhìn đám ngư yêu hung hãn với hai hàm răng há ra lởm chởm như dao cạo, đoạn len lén ngó Tạ Thiên Hoa, thở phào. Những con ngư yêu này tuy không mạnh bao nhiêu, nhưng thắng ở số lượng đông như kiến cỏ. Hơn nữa, hàm răng của chúng có công hiệu phá khí, cho dù là cao thủ ngũ cảnh rơi vào lòng sông, trong nháy mắt tường khí hộ thân cũng sẽ bị cắn thành mảnh vụn, rồi bị chúng xâu xé đến cả cặn cũng không còn.
Thành thử...
Trên Ngân Hà chỉ có thuyền lớn thuyền nhỏ, cường giả qua sông cũng chọn ngự không phi hành, tuyệt nhiên không có ai dám bơi ngang hay lội qua sông.
Sở dĩ hai người có thể bình an hành tẩu dưới sông, tám chín phần mười là nhờ Tạ Thiên Hoa mang huyết mạch Thanh Tước, khiến các loài yêu thú bình thường không dám trêu chọc.
Đám cá yêu vảy bạc cũng không phải một ngoại lệ, thành thử hai sư tỷ muội lặn thẳng một đường xuống đáy sông mà không gặp trở ngại gì.
Chỉ thấy...
Đáy sông phủ lên một lớp cát trắng, giống như một sa mạc trải dài đến hàng trăm dặm. Hai người đi được mấy bước, chân đã đá phải một đoạn chuôi kiếm gãy.
Tạ Thiên Hoa nhặt lên, quan sát. Cô nàng phát hiện tuy vật này đã nằm dưới đáy sông không biết bao nhiêu năm tháng, thế nhưng đạo vận vẫn còn, có thể thấy khi còn nguyên vẹn, thứ này chắc chắn là pháp bảo của một cường giả chí ít đã tiến vào Vụ Hải.
Thế nhưng... cuối cùng vẫn phải chịu cảnh chôn vùi đáy sông.
Hai người tiếp tục đồng hành, tiến về phía trước. Dọc đường, Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà lại bắt gặp không ít thương gãy, đao rỉ, toàn bộ đều hàm chứa đạo vận, độ chân quý khi còn nguyên vẹn chỉ có trên chứ tuyệt không thua gì thanh kiếm gãy trước kia. Hai người nhìn mãi thành quen, cũng không cất công đi tìm hiểu nữa.
Đỗ Thải Hà vốn là muốn chia nhau ra hành động, nhưng Tạ Thiên Hoa đã gạt đi ngay. Tách nhau ra tuy có thể mở rộng gấp đôi phạm vi điều tra, song cũng nguy hiểm gấp bội. Nơi đây là lãnh thổ của ma da, Tạ Thiên Hoa không muốn mạo hiểm trước khi hiểu rõ tại sao đám ma nước này lại đột nhiên có thay đổi như trong trận chiến đêm qua.
Hai người đi thêm nửa canh giờ, thì Đỗ Thải Hà chỉ tay về phía trước, nói:
“Sư tỷ, đằng trước có thứ gì đó kìa!”
Tạ Thiên Hoa nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay của sư muội, thì phát hiện xa xa phía trước có một táng đá ngầm hình thù quái lạ. Thứ này cao đến năm sáu trượng, ba mặt vuông vức hoàn hảo, không giống như vật do tự nhiên tạo thành.
Hai người nhanh chóng đến gần, thì phát hiện được cả một bãi đá toàn những tảng đá quái lạ hệt như vậy. Đỗ Thải Hà nói:
“Sư tỷ, em bơi lên trên một đoạn xem tình hình thế nào.”
“Cũng được. Chú ý cẩn thận.”
Tạ Thiên Hoa đáp gọn, sau đó chợt nghe tiếng vang giòn tan giống như ngọc vỡ dưới chân. Cô nàng lui lại một bước, đưa tay phủi lớp cát dưới đáy sông đi, thì phát hiện một số mảnh vỡ trong suốt, nhìn giống như thủy tinh, nhưng chỉ dày cỡ cái móng tay. Tạ Thiên Hoa nhặt lên, ngắm nghía một lúc, mới giật mình, nghĩ bụng:
“Thứ này đúng là thủy tinh, nhưng bên trên không hề có một chút chân khí nào. Thế nhưng... rốt cuộc là cao nhân phương nào lại có thể làm ra thứ thủy tinh vừa mỏng, vừa trong đến nhường này?”
Ở Huyền Hoàng giới, cũng có nghề thổi thủy tinh.
Thế nhưng, dựa vào kỹ thuật của Huyền Hoàng giới thì tuyệt đối không thể nào tạo ra được thứ thủy tinh tinh xảo đến nhường này được.
Cô nàng còn chưa hết ngờ vực, thì bỗng nhiên từ bên trong một tảng đá, một con ma da bổ nhào ra ngoài, vung tay đánh về phía Tạ Thiên Hoa.
Đỗ Thải Hà từ trên bơi xuống, hai tay bắt quyết, đánh ra một đạo chú ấn. Chỉ thấy một chữ “trấn” bay ra, nhập vào trán con ma da. Lúc này đôi mắt đang trợn trừng của nó mới nhắm lại, đứng im bất động, hai tay vẫn đang thò ra muốn đánh Tạ Thiên Hoa.
“Sư tỷ... không sao chứ?”
“Không sao. Chỉ có hơi bất ngờ.”
Tạ Thiên Hoa chỉ mải chăm chú đến mặt đất dưới chân, không đi quan sát kỹ càng những tảng đá kỳ lạ, thế mới không ngờ trong đá lại giấu ma da. Cô nàng cũng tự trách bản thân bình thường quá dựa dẫm vào thần thức, lúc này vì không đánh rắn động cỏ, không dám dùng đến, thành thử mới xém chút là bị đánh lén.
Đỗ Thải Hà hít sâu một hơi, nói:
“Sư tỷ, nói lời này sợ chị không tin... nhưng những tảng đá kia dường như là nhà cửa bỏ hoang.”
“Sao? Để chị tự đi xem.”
Tạ Thiên Hoa giật mình, sau đó đạp chân bơi lên một đoạn, muốn nhìn tường tận toàn cảnh bãi đá này.
Chỉ thấy, phía tây, khuất hẳn sau tầm nhìn của hai người là một “tảng đá”. Lúc này, một bên mặt của nó đã hoàn toàn sập xuống, để lộ ra quang cảnh bên trong.
“Quả nhiên những tảng đá này trống rỗng. Bên kia là... người?”
Chỉ thấy, dưới bức tường đổ nát, hiện lên một cái bàn gỗ, chung quanh có kê ba cái ghế gỗ. Trên ghế, có ba bộ xương nằm trơ trọi, từ những gì còn sót lại, thì có thể thấy là thi hài của hai người lớn và một trẻ nhỏ.
Hệt như một gia đình.
Tạ Thiên Hoa quay lại đáy sông, truyền âm cho Đỗ Thải Hà:
“Nếu những tảng đá này đều là nhà cửa, thì rất có thể bọn ma đang náu mình trong đó. Thải Hà, em có cách nào tìm được bọn chúng hay không?”
Đỗ Thải Hà nhoẻn cười, đáp:
“Việc ấy không khó. Sư tỷ, thu liễm khí tức lại đi, chúng ta chuẩn bị đi vào hang cọp đây.”
Cô nàng vừa nói, vừa bắt quyết, tế ra một lá bùa màu đen, bên trên chằng chịt chữ bằng chu sa.
Tạ Thiên Hoa kinh ngạc nhìn cô sư muội, khen:
“Không ngờ sư muội biết cả đạo thuật của mạch Mục Thi, bội phục.”
Đạo môn truyền thừa lâu đời, phân hóa làm nhiều mạch, lấy màu sắc của giấy bùa để phân biệt. Thiên Sư đạo dùng bùa vàng, mà một mạch khác là Mục Thi đạo thì sử dụng thứ bùa đen sì này.
Hơn nữa, tuy cùng là thủ đoạn của đạo môn, song do các mạch đã phân hóa quá lâu, theo lẽ thường mà nói người của mạch này không thể nào tế ra bùa của mạch khác.
Đỗ Thải Hà bèn giải thích:
“Cũng là do công pháp Lưỡng Nghi Thái Huyền Kinh của Long Hổ sơn thần kỳ, có thể thi triển đạo thuật của các mạch khác mà không chịu bất kỳ hạn chế nào.”
Tạ Thiên Hoa nghe thế, lắc đầu:
“Không thể không nói, núi Long Hổ tuy có phần đớn hèn ngụy quân tử, song cũng có chân tài thực học.”
Đỗ Thải Hà không đáp, lại tế một lá bùa khác ra dán lên người. Tức thì, khí tức của nàng ta lập tức trở nên cực kì bình thường, phảng phất đã hòa lẫn cùng với cảnh vật. Nếu như không dùng mắt thường để nhìn thì khó bề cảm ứng được Đỗ Thải Hà đang đứng ở chỗ đó.
Cô nàng chờ Tạ Thiên Hoa liễm tức, rồi mới ném tấm bùa màu đen ra. Lá bùa rời tay, tự động gấp lại thành một con cá giấy, ngoe nguẩy đuôi bơi đi.
Hai người bám theo con cá giấy đi một lúc lâu thì đến ngôi nhà hoang nằm sâu trong trung tâm “bãi đá”. Từ dưới khe cửa, có một ánh sáng xanh lành lạnh hắt ra. Nguồn sáng rất yếu, nếu không đứng gần sát ngôi nhà thì tuyệt nhiên sẽ không phát hiện được. Trước cửa, có hai con ma da co mình ngồi thù lù, mắt nhắm nhiền giống như đang ngủ. Đỗ Thải Hà rút lại lá bùa, sau đó truyền âm:
“Xác của mấy người tu hành bị đám ma da kéo đến đây, chắc hẳn bên trong là sào huyệt của chúng.”
Tạ Thiên Hoa gật đầu, bảo sư muội đứng sau chuẩn bị tiếp ứng, còn chính cô nàng thì tiến lên, thò đầu vào trong xem rốt cuộc trong ngôi nhà dưới đáy sông này cất giấu bí mật gì.
Dưới ánh sáng xanh lành lạnh...
Trần nhà treo đầy những cái kén trong suốt, bên trong chứa đầy một thứ dịch lỏng quái dị. Từng cái xác người chết được hai tên mặc áo bào den đặt vào trong kén, sau đó khép miệng kén lại, đặt thành từng hàng ngay ngắn.
Cả hai tên này lưng áo đều thêu đồ án một cái đỉnh, hai bên có cặp rồng uốn lượn, chính là quốc huy của hoàng thất Đại Sở.
Hai tên này chất xác của một tán tu xong, nhìn lại đống thây người còn chất cao đến nửa trượng, thì thở dài. Một tên nói:
“Nghỉ tay một chút thôi.”
“Tiện dân. Chết rồi còn làm khổ ông đây.”
Tên còn lại làu bàu chửi, lại tung chân đá vào đống xác một cái. Gã trước cười hềnh hệch, vội vàng vỗ vai tên này, nói:
“Đại ca bớt giận. Nói gì thì nói chứ lần này thu hoạch cũng đâu có tệ? Một đám tu hành giả thế này... hồn đan kết ra ắt hẳn phải là hàng cao cấp lắm. Chỉ cần chờ đến lúc thánh thượng cống lên thánh địa, lo gì anh em mình không được thăng quan tiến tước.”
“Nói có lý. Vì thăng quan. Ông đây nhịn.”
Hai tên sau đó xoa xao tay, nhìn đống xác người giống như quan sát một chồng bảo bối.
Tạ Thiên Hoa nghe hai tên này nói chuyện, chỉ thấy sống lưng phát lạnh.
Cô nàng không phải không biết xưa nay giới tu hành vô tình lãnh khốc, mạng người rẻ như cỏ rác, chúng sinh giống như chó rơm. Thế nhưng, Tạ Thiên Hoa cũng không thể ngờ rằng hoàng thất Đại Sở có thể vì sản xuất hồn đan mà sẵn sàng thí mạng thường dân như vậy.
Bấy giờ, cô nàng lại chợt nghĩ đến phản ứng của đám ma da lúc mới lên bờ. Những tiếng “ê a” ai oán, hành động chạy về phía tòa thành...
Giống như. Không. Có lẽ chính là chấp niệm muốn về nhà của họ.
Tạ Thiên Hoa chỉ thấy cổ họng cồn cao muốn nôn, kém chút lợm mửa.
Đúng lúc này,..
Nước biển xung quanh đột nhiên ập tới, khiến cô nàng không kịp trở tay, tiết ra một tia khí tức.
Bùa tránh nước của Đỗ Thải Hà hết công dụng trước thời hạn!
Hai tên mặc áo bào đen nháy mắt đã cảm nhận được khí tức người lạ. Bọn chúng trợn mắt, quát lên:
“Ai???”
Tu vi bộc phát, cảnh giới cả hai đều đã áp đảo ngũ cảnh!
Hai tên này... đều đã tiến vào Vụ Hải.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ!