Chương 34: Đêm muộn

Mùng 3 Tết thầy, tặng bà con thêm một chương do dù gì truyện này cũng có nhân vật chính làm thầy, nhận đồ đệ!

Bạch Vũ Ngưng lúc này đã có thể buông cái đèn lồng trên tay xuống.

Đèn vừa chạm nước sông, tức thì hóa thành một tấm da người không trọn vẹn, theo dòng nước chảy mãi về phương xa. Ngọn lửa bấc đèn phiêu phù bay về phía Bạch Vũ Ngưng, cuối cùng đậu vào lồng ngực nàng ta. Bộ áo đỏ chót màu máu cũng từ từ chuyển thành một màu đen tuyền. Da thịt trên mặt nàng ta từ từ hồi phục, bây giờ trừ thiếu mấy phần sinh khí nhìn đã không khác gì người sống.

Lúc này, Bạch Vũ Ngưng vái chào Nguyễn Đông Thanh, đạp gió cưỡi mây bay vút vào khoảng không. Được ban cho cơ duyên lần này, không sợ linh hồn tiêu tan nữa, ý định của nàng ta cũng thay đổi.

Nếu lúc trước, Bạch Vũ Ngưng chỉ có thể bất đắc dĩ tìm cách tiến vào luân hồi, ngậm hờn mà đầu thai.

Thì lúc này, nàng muốn kẻ thủ ác năm xưa phải trả giá.

Bạch Vũ Ngưng bay đi một đoạn, bỗng nhiên cảm thấy cả người căng cứng, toàn thân như người thường hãm vào trong vũng bùn dày hàng trượng, nặng nề khó thở. Nàng ta gắng gượng ngoái lại, phát hiện từ hướng tây, một thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng đạp lên không khí mà bước tới.

Chỉ thấy người này thanh tú điển trai, mặt ngọc, mày xếch, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng.

Nếu phải miêu tả khí chất của gã trong một chữ, thì đó hẳn là “ngạo”.

“Tiền... tiền bối...”

Bạch Vũ Ngưng không nhìn ra người thanh niên trước mặt rốt cuộc có tu vi thế nào, nhưng chắc chắn đã vào Vụ Hải, hơn nữa đi được rất xa. Cho dù nàng có được tu vi của đời trước thì so với gã cũng giống như đom đóm và vầng trăng.

Không cùng đẳng cấp.

Trong lúc Bạch Vũ Ngưng còn đang cảm thấy trớ trêu vì vừa lên voi đã xuống chó, vừa có hi vọng báo thù đã phải tuyệt vọng ra đi, thì thiếu niên đã cất tiếng:

“Chủ nhân nhà ta cho mời.”

“Lời của tiền bối, Vũ Ngưng không dám không tuân.”

Nàng vội vàng nói, hi vọng có thể nhắc thiếu niên áo trắng trước mặt rằng nàng tuyệt nhiên không phải đối thủ của y, mong y thu hồi uy áp.

Thiếu niên nhếch mép, cười, không đáp, cũng không thu hồi uy áp. Chỉ thấy hắn nâng tay, búng tay “chóc” một cái, cả hai người đã biến mất trong hư không.

oOo

Dưới ánh trăng đêm đó, còn có đại chiến ở thành Ngự Long.

Nước sông Ngân càng dâng càng cao, nháy mắt bên ngoài thành đã hóa thành một bãi đầm sâu đến khoeo chân người lớn. Loáng thoáng, có thể thấy hàng vạn bóng người từ dưới sông trồi lên, lững thững tiến về phía thành Ngự Long.

Lập tức, tiếng kêu “ê a” đầy oán thán cất lên.

Âm thanh không hề lớn, nhưng cơ hồ vang lên ngay sát bên tai, khiến người ta thấy vô cùng ngụy dị. Tạ Thiên Hoa đứng trên đầu thành, nheo mắt nhìn.

Những con ma nước với cái bụng phễnh to, da dẻ tái bợt, mủn rữa nhiều chỗ. Mớ tóc trên đầu lòa xòa lượt thượt như rong rêu, bết dính cả vào nhau. Trên người chúng, bám đầy các loài thủy sinh như cá, ốc, lươn, trạch, hãy còn sống nhăn, ngoe nguẩy mãi không ngớt.

Phó Kinh Hồng mình mặc giáp nặng, tay cầm một thanh đao đầu rồng. Gã nâng đao, quát lớn một tiếng. Lập tức, tăng nhân Linh Ẩn tự bố trí khắp bốn bức tường thành bắt đầu khoanh chân, ngồi tụng ấn quyết. Trong miệng họ, ký tự màu vàng kim nối đuôi nhau thành một dải tràn ra ngoài, quện vào nhau, cuối cùng hóa thành một chữ “Vạn” khổng lồ, bao trùm cả thành Ngự Long. Chữ Vạn lại buông xuống ánh vàng nhu hòa, hóa thành một cái lồng ánh sáng ngăn đại đa số ma da bên ngoài.

Lồng phật quang cũng không chặn lại toàn bộ ma da, mà có một số lọt lướt. Bọn này lập tức gào thét, chạy hùng hục về phía tường thành, miệng vẫn kêu những tiếng “ê a” tối nghĩa.

Ma da vọt tới, thế nhưng đối với Phó Kinh Hồng mà nói cũng chẳng phải lần đầu tiên gặp phải cảnh này. Chỉ thấy gã lần nữa nâng đao, quát một tiếng, mũi đao lóe lên một điểm sáng đỏ. Tức thì, cung thủ đóng trên tường thành nhất tề giương cung, cài tên.

Một trận mưa tên dội xuống, từng mũi tên đều mang theo chân khí, có lực xuyên phá rất mạnh. Chỉ cần bị bắn trung, lập tức da thịt xương cốt đều sẽ bị xỏ xuyên, không chết cũng bị thương thảm trọng.

Tạ Thiên Hoa nhìn sang chỗ Phó Kinh Hồng, nói:

“Không ngờ tướng quân lại xa xỉ đến thế.”

Cô nàng xuất thân từ danh gia vọng tộc, chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra cung thủ dưới trướng Phó Kinh Hồng đều sử dụng một loại cung tên gọi là Xuyên Vân. Cung làm từ gỗ Huyền Đàn ngâm trong lãnh tuyền ngàn năm, bền bỉ dẻo dai, cường giả tứ cảnh có cầm hai đầu cung gập hết sức cung cũng không gãy. Dây cung làm từ gân hung thú, đầu các mũi tên cũng làm từ xương và sừng yêu vật, tu vi đều phải đạt từ tam cảnh trở lên.

Một bộ cung Xuyên Vân và mười mũi tên chuyên dụng là có thể để Lão Thụ cổ viện sinh hoạt xa xỉ hơn một năm. Không ngờ Phó Kinh Hồng lại trang bị thứ này cho hơn ngàn binh sĩ, cứ bắn một vòng mưa tên là ném một đống tiền qua cửa sổ.

Phó Kinh Hồng cười, nói:

“Cô nương quá khen.”

Lúc ma da lọt vào đã lác đác không còn mấy, Phó Kinh Hồng lại ra lệnh cho mấy ông sư ở Linh Ẩn tự mở một mặt lưới, thả một số ma da vào.

Tạ Thiên Hoa thấy hắn quyết định dùng chiêu “đóng cửa đánh chó” này, thì cũng không nói gì. Tuy rằng mưu kế đơn giản, nhưng đối phó với một đám ma da đã hầu như không còn trí lực mà nói, lại cực kỳ hiệu quả.

Chẳng mấy chốc, quân ma da đã chết không ít, xác nằm la liệt dưới thành, nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Số ma da còn lại ngoài lồng phật quang bỗng nhiên ngửa đầu, sau đó giống như bị một sức mạnh quái dị nào đó lôi giật lại, cả tứ chi duỗi thẳng về phía trước, người cong lại như con tôm, văng ngược ra sau, rơi tùm xuống sông.

Tạ Thiên Hoa cau mày, nói:

“Không phải sen máu đòi mạng một quận hay sao? Tại sao lại có thể vượt qua dễ dàng như thế?”

Phó Kinh Hồng gật đầu, cũng đồng tình trong chuyện này ắt hẳn có trá.

Hắn lại đảo mắt một cái, sau đó gọi mấy tên bộ tướng tâm phúc đến, nói:

“Mấy người các ngươi cho mở cửa thành xem sao, để đại binh ở lại trong thành trấn thủ. Không có lệnh của bản tướng quân, cấm không được bước một bước ra ngoài.”

“Thế nhưng... tướng quân...”

Mấy tên bộ tướng ngập ngừng, rõ ràng là chậm chân thì hồn đan sẽ bị tán tu trong thành, hoặc tu hành giả của các môn phái nhỏ nẫng tay trên.

Phó Kinh Hồng sầm mặt, nói:

“Đây là quân lệnh!”

Lại kín đáo truyền âm cho bọn họ:

“Bảo binh sĩ chuẩn bị sẵn sàng, nếu nghe có tiếng hét thì lập tức đóng cửa thành!”

oOo

Dưới thành...

Quả nhiên, cửa thành vừa mở, một đám người tu hành đã chớp thời cơ này lao ra ngoài. Mấy ngày nay, chuyện sen máu lên bờ cũng không phải cơ mật gì. Trên từ các thế lực môn phái, dưới đến nơi chợ búa lầu xanh đều hay tin. Thành thử, từ mấy ngày trước, đã có một đám người tu hành tìm đến những quán trọ gần cổng thành. Thậm chí, một số thế lực tu hành còn mua lại nhà dân, chuẩn bị thừa cơ đục nước béo cò.

Bây giờ...

Cả đám đều thi triển thần thông, lao ra ngoài thành như một đám ruồi thấy mỡ. Dọc đường, lại thỉnh thoảng có chân khí lóe lên, pháp khí bảo cụ tới tấp được tế ra, nhằm vào kẻ chạy bên cạnh mà đập tới.

Tạ Thiên Hoa đứng trên tường thành, trông thấy cảnh này, không khỏi cau mày lại, mắng:

“Mấy tên này không chịu xung quân hộ thành thì thôi, bây giờ chẳng những lao ra ngoài vơ vét cơ duyên, còn xuống tay với đồng tộc. Thật là một đám bại hoại.”

Phó Kinh Hồng cười lạnh, gật đầu:

“Đúng thế.”

“Còn ngươi, có phải đã sớm biết chuyện này, từ đầu đã có ý định dùng bọn họ làm đá dò đường?”

“Cô nương nghĩ sao cũng được, nhưng tại hạ chẳng hề ép buộc gì bọn họ cả. Ở Huyền Hoàng giới này, phú quý hiểm trung cầu, đã lên đường tìm kiếm cơ duyên thì phải chấp nhận nguy hiểm gian truân, không phải sao?”

Lúc hai người đang nói chuyện, thì những người tu hành đã chạy đến xác đám ma da. Đám người dẫn đầu tay đã lăm lăm đao kiếm, chỉ chực mổ phanh lồng ngực những con ma nước này ra, đoạt lấy hồn đan.

Trong số những người đi đầu, có một người tu hành tên Hạ Hầu Duyệt, ngoại hiệu Trường Mệnh Trùng.

Tên này vốn là tán tu, không môn không phái, song lại may mắn nhận được truyền thừa, từ đó tu thành một thủ đoạn bảo mệnh rất quái lạ là ngải Linh Cơ. Thứ này ký sinh trong cơ thể hắn, bình thường rút lấy tu vi huyết nhục của Hạ Hầu Duyệt. Song mỗi khi có nguy cơ, để bảo vệ bản thân, nó đều cảnh báo cho y.

Từ đó, Hạ Hầu Duyệt sống dai hệt như một con gián. Ngoại hiệu Trường Mệnh Trùng cũng theo đó mà có.

Lần này, lúc còn cách mấy con ma da cỡ mười lăm bước chân, bỗng nhiên trái tim hắn nhảy lên một cái. Hạ Hầu Duyệt biết đấy là ngải Linh Cơ cảnh báo mình, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng rùn người xuống lăn ngược về phía thành Ngự Long.

Chỉ thấy...

Ma da đang nằm im lìm dưới đất bỗng nhiên nhảy dựng lên, tay vung về phía đám người tu hành tham lam đang tiếp cận, chưởng tâm hiện lên ánh sáng u ám.

Bành!

Trong ánh mắt sợ hãi của Hạ Hầu Duyệt, mấy tên dẫn đầu không kịp đề phòng, bị nắm tay của ma da đấm xuyên thủng cả ngực, chết tại chỗ không kịp kêu tiếng nào.

Hạ Hầu Duyệt cơ hồ bị dọa cho hồn vía lên mây hết. Hắn không tài nào ngờ được ma da lần này chẳng những biết giả chết, lại còn biết điều động cả chân khí, sử dụng thần thông. Hắn vắt giò lên cổ, cắm đầu chạy về phía tường thành.

Lúc này, từng tiếng kêu la thảm thiết bắt đầu vang lên.

Dưới thành, một đám tán tu và tu hành giả của thế lực nhỏ bị một đám ma nước tàn sát.

Thợ săn và con mồi nháy mắt hoán đổi thân phận cho nhau.

Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ!