Lý Thanh Vân nhìn về phía quả núi năm đỉnh, lại hỏi hai cô sư muội:
“Giờ phải làm thế nào?”
Hai người Tạ, Đỗ biết cậu chàng đang nhắc đến hai con xà tinh A Châu, A Bích bị đè dưới núi. Đỗ Thải Hà lên tiếng trước, rằng:
“Không bằng chúng ta cứ đến đó xem sao?”
Tạ Thiên Hoa đưa tay, thử rút hai thanh kiếm do lão già áo trắng và tướng quân giáp vàng để lại lên. Cô nàng nghiêng thân kiếm một cái, xoay trở mấy vòng, nhìn ngang ngó dọc đánh giá một phen.
Hai thanh kiếm này được rèn bằng kỹ thuật rất cao, từ lưỡi kiếm, mũi kiếm, chuôi kiếm, tất thảy đều hoàn mỹ không chê vào đâu được. Cho dù là bội kiếm của Lôi Đình kiếm tổ Lâm Phương Dung thì e là cũng phải chịu thua nửa phần. Tạ Thiên Hoa thấy, nếu không phải là một bậc đại sư có tiếng ở đời thì chắc chắn không thể nào tạo ra được danh kiếm cỡ này.
Thế nhưng, cô nàng vừa thử vung một cái, thì hai thanh kiếm đã bắt đầu rỉ sét. Vết han rỉ nâu đỏ lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được lan rộng ra, bao trùm lấy cả hai lưỡi kiếm. Nháy mắt, hai thanh bảo kiếm vốn đang là thần vật ở đời chém sắt như chém chuối đã trở thành hai thanh phế phẩm từ mũi đến chuôi, cho dù có đem bán cho cánh thợ rèn làm phế liệu thì e là người ta cũng không thèm nhận.
Đỗ Thải Hà cho ông sư huynh mượn một con hạc giấy, hai người rồng rắn nối đuôi bay về phía ngọn núi năm đỉnh. Bay được giữa chừng, độ bảy tám chục dặm, thì bỗng nhiên hạc giấy bị chặn lại không cách nào nhích thêm được dù chỉ là một tấc.
Thấy lạ, cô nàng thử đưa tay với về phía trước, qua cái đầu hạc.
Lý Thanh Vân chạy đằng sau, bấy giờ lên tiếng hỏi:
“Sư muội, sao không đi tiếp?”
Đỗ Thải Hà đáp:
“Sư huynh, phía trước giống như có một bức tường vô hình chặn lại, không cho chúng ta tiếp cận núi năm đỉnh.”
Lý Thanh Vân lại gần, đưa tay làm theo thì phát hiện trước mặt quả nhiên có một bức tường vô hình rắn rỏi như sắt ngăn chặn đường tiến lên của hai người.
Đỗ Thải Hà nhắm mắt, phóng thích thần thức ra thử. Cô nàng có tu vi tứ cảnh, lại là đệ tử đạo môn thường xuyên luyện bùa bày trận, tinh thần lực rất mạnh, thần thức có thể bao trùm phạm vi vài dặm. Thế nhưng, mặc cho nàng ta thử trên dưới hay trái phải thì đều gặp phải lực cản trở không nhìn thấy.
Lý Thanh Vân nhíu mày, nói:
“Sư muội, nhỡ chẳng may có chuyện gì thì mau đỡ sư huynh.”
Cô nàng chớp mắt mấy cái, chỉ vừa kịp ngộ ra ông sư huynh muốn làm gì thì Lý Thanh Vân đã vung chưởng lên đánh một đòn về phía bức tường vô hình phía trước.
Bành!!!
Giáng Long Thập Bát chưởng đánh lên bức tường vô hình, lập tức khiến gợn sóng lăn tăn lan ra bốn bề, trên lên tận chín tầng mây, dưới xuống đến đáy hồ nước. Khung cảnh quả núi năm đỉnh cũng theo một chưởng này mà bắt đầu vặn xoắn uốn lượn, hệt như trăng trong gương hoa trong nước.
Hai người Lý, Đỗ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì bỗng trước mặt xuất hiện một cái biển màu đỏ, cùng với một ký hiệu tam giác cổ quái. Phía trên còn viết mấy dòng chữ gì đó, thế nhưng hai người tuyệt nhiên không thể đọc được những văn tự này.
Lúc cái biển báo xuất hiện, thì bên tai hai người Lý Thanh Vân cũng có tiếng nói đều đều cất lên:
“Nội dung chưa được cập nhật, vui lòng quay lại sau.”
Đã được ba vị kiếm tổ phổ biến, thế nên hai người Lý, Đỗ có thể nhận ra ngay đây chính là một loại “quy tắc” của Thương Lan Kiếm Vực. Tuy có bất ngờ một chút, song do đã có chuẩn bị tâm lý, nên cũng không đến nỗi thất thố.
Hai người có thể tưởng tượng được nếu không biết tí ti ông cụ nào tiến vào bí cảnh, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái biển ghi chữ thế này, bên tai cất lên giọng nói chẳng biết là của ai chắc bọn họ đến vỡ tim mà chết mất.
“Chẳng nhẽ... bí cảnh còn có thể mở rộng, tiến hóa?”
Hai người Lý Thanh Vân, Đỗ Thải Hà nhìn nhau, vì những gì vừa vang lên bên tai mà trong lòng không hẹn mà cùng xuất hiện một câu hỏi.
oOo
Ba sư huynh muội dựa vào ngọc bài thân phận Kiếm Trì giao cho tìm đến được một tòa thành sầm uất đô hội, tên là Giang Tô. Từ trên cao nhìn xuống, nơi đây có sông có núi, mái nhà san sát nhau, trên đường lớn người đi kẻ lại.
Bên dòng sông lại có san sát cơ man không biết bao nhiêu là ca phường kỹ viện, cái đám gái bán hoa đứng trên lầu cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình, buông giọng ỏn ẻn với người lại qua, khiến cậu trai thẳng thanh niên nghiêm túc như Lý Thanh Vân mặt đỏ tận mang tai, động tác đi lại cứng đờ, cực kỳ thiếu tự nhiên.
Tạ Thiên Hoa chọn bừa một cửa hàng, thử đưa tay đẩy cửa thì mới phát hiện hai cánh cửa dính liền vào nhau, giống như vốn là một thể. Đỗ Thải Hà nâng chân muốn bước vào một cửa hàng kim hoàn, lại phát hiện đạp trúng một bức tường vô hình.
Lúc này, ba người mới xác định chuyện xảy ra ở cái hồ kia không phải ngẫu nhiên, mà vốn bí cảnh này hoạt động như vậy.
Chẳng mấy chốc, nhóm người Lý Thanh Vân đã đến một tửu quán hội họp với mấy người phe Kiếm Trì.
Mấy người Phùng Thanh La, Chân Lợi Kiếm sau hai mươi ngày ở trong bí cảnh thì tu vi đều có tiến thêm, đều đã đạp vào ngũ cảnh. Không nói cũng biết, lần lịch luyện Kiếm Trì này mấy người bọn họ cũng có kỳ ngộ không nhỏ.
Đem ra so sánh, cái “kỳ ngộ” của ba sư huynh muội mới là dở khóc dở cười.
Thế nhưng, lúc này thần sắc của bốn người phe Kiếm Trì lại vô cùng nặng nề, không lấy gì làm vui vẻ vì tu vi tiến bộ cả. Bầu không khí nặng nề trong quán làm ba sư huynh muội hết sức tò mò, bèn nhanh chóng chào hỏi, kéo ghế an tọa.
“Ba vị, hôm nay Thanh La mạo muội dùng ngọc bài thân phận báo hiệu gọi mọi người đến đây là có một chuyện cần phải thông báo.”
Phùng Thanh La nói đến đây, thì Ngô Quốc Văn đã chen ngang:
“Phùng thánh nữ chẳng nhẽ không định chờ Phó sư muội hay sao?”
“Không cần chờ nữa. Quân Sước nếu không đến, thì e là đã rơi vào tay địch rồi.”
Chân Lợi Kiếm lắc đầu.
Tạ Thiên Hoa bấy giờ nghe thấy người của Kiếm Trì có “kẻ địch” trong bí cảnh, hơn nữa xem phản ứng của mấy người Chân Lợi Kiếm thì hình như đối phương cũng không đơn giản, mới hỏi:
“Phùng thánh nữ nói kẻ địch... là ai vậy?”
“Chuyện kể ra thì dài... không biết ba vị có biết đến Trang Bức Thần Giáo hay không?”
Hai người Đỗ Thải Hà và Tạ Thiên Hoa không ngờ sau khi vào Thương Lan Kiếm Vực mà còn được nghe thấy bốn chữ “Trang Bức Thần Giáo” này, bèn lên tiếng:
“Có phải là cái môn phái lừa người lấy tiếng, chuyên giả làm cao nhân, nhưng chân tài thực học thì làng nhàng hay sao?”
Lý Thanh Vân nghe xong, giật mình:
“Trên đời còn có một bọn quái đản đến thế?”
Số là cái lúc Tạ Hàn Thiên nói về Trang Bức Thần Giáo, cậu chàng đang bị thương nằm liệt giường, thành thử không được nghe về cái môn phái kì quặc đến mức khiến Thiên Cơ Các phải thay đổi cả cách xếp hạng Võ Bảng này.
Phùng Thanh La gật đầu:
“Đúng là bọn chúng. Mấy tên Trang Bức thần giáo này thường lừa người lấy tiếng, đắc tội không ít người, song lại là một đám thùng rỗng kêu to. Ba vị đã bao giờ thắc mắc một cái thế lực như vậy vì cớ gì hãy còn tồn tại được cho tới tận bây giờ chưa?”
Ba người Lý, Tạ, Đỗ thấy cô nàng nói có lý, không khỏi gật gù.
Sở dĩ Tạ Thiên Hoa không biết nhiều về Trang Bức thần giáo bằng Phùng Thanh La cũng là có nguyên do cả. Cô nàng xuất thân Thanh Tước, Lục Trúc Hải lại vốn là một cấm địa không dung người sống, thành thử cái đám thùng rỗng kêu to kia nào dám chạy vào? Ngay cả Tạ Hàn Thiên cũng là sau khi đến Lục Quốc thi thố tài nghệ mới biết đến cái bọn dở hơi này.
Tạ Thiên Hoa nghĩ một thoáng, rồi nói:
“Lẽ nào Trang Bức thần giáo có thể giúp người ta nhập vào bí cảnh của thế lực khác, nên các đại thế lực mới cố tình mắt nhắm mắt mở cho chúng sống sót?”
Ngừng một thoáng, cô nàng lại tiếp:
“Hơn nữa, có thể khiến mọi người lo lắng đến thế thì chỉ có hai khả năng: một là quỷ tộc ở ngoài biển Phong Bạo, hai là thế lực tử địch của Kiếm Trì: Đao Sơn.”
“Tạ cô nương quả thực là liệu sự như thần.”
Trịnh Lan Anh đáp.
Đỗ Thải Hà đảo mắt một cái, cố tình hỏi:
“Ngoài biển Phong Bạo không phải là thiên hạ của Hải Thú hay sao, quỷ tộc nào ở đây nữa?”
Kỳ thực, ở Huyền Hoàng giới có câu “Đao Sơn Hỏa Hải”, chính là ám chỉ hai thánh địa ma đạo lớn ở đây.
Đao Sơn thì dễ hiểu, đương nhiên chính là tử thù của Kiếm Trì. Tương truyền tranh chấp của hai phái bắt nguồn từ Phạt Hải Kiếm Thánh. Y nói đao công cố nhiên là lợi hại, thế nhưng truy cầu một chữ “bá”, nhanh chuẩn dứt khoát, dễ sa vào cực đoan. Mười người tu đao, hết bảy tám là không thắng nổi tâm ma, sa vào ma đạo.
Đao tổ của Đao Sơn không phục, bèn cố tình nhập ma, tuyên bố sinh tử chiến với Kiếm Thánh.
Cái đầu của đao tổ bây giờ vẫn còn ở dưới Tẩy Kiếm Trì.
Hỏa Hải, là ám chỉ Phần Thiên Cốc.
Đao Sơn và Phần Thiên Cốc xưa nay đi lại gần, vốn là minh hữu. Mà Tạ Thiên Hoa lại có khúc mắc với thánh tử Kiều Minh Long của Phần Thiên Cốc.
Đương nhiên, vừa nghĩ đến Đao Sơn tiến vào Thương Lan Kiếm Vực, cô nàng ắt thấy khó chịu.
Thành thử, Đỗ Thải Hà mới giả vờ không biết, thay đổi chủ đề.
Dù sao tám chín phần mười ông đại sư huynh cũng không biết Quỷ tộc rốt cuộc là thế nào.
Quả nhiên, Lý Thanh Vân gật đầu, cười hềnh hệch:
“Vốn là muốn hỏi câu này, may có sư muội hỏi trước.”
Mấy người Kiếm Trì trợn mắt, thầm nghĩ không biết thằng cha hỏi đến cái thường thức nào của giới tu hành cũng chữ đực chữ cái này làm thế nào mà có chiến lực khủng khiếp như thế.
Tạ Thiên Hoa úp mặt vào bàn tay, đoạn lên tiếng giải thích:
“Nói đến Quỷ tộc thì phải nói đến hai vị cự thần Cao Sơn Lẫm Lẫm và Thương Hải Mang Mang.”
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ mà tổn cảo đủ nhiều, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!