Tôn Bạo Quảng cười khẩy, lớn tiếng:
“Con người, thủ đoạn không tệ đâu, bản thiếu chủ rất thích. Không bằng nàng theo ta về tộc Bát Tí Yêu Hầu? Bản thiếu có thể đảm bảo tính mạng của nàng lẫn người thân trong Quan Lâm không ai có thể động đến. Mà địa vị của nàng không thua gì tộc nhân thuần huyết. Thế nào?”
Đỗ Thải Hà lắc đầu, cười nhạt:
“Cảm ơn ý tốt của thiếu chủ, nhưng tiểu nữ xem chừng không có cái diễm phúc đó.”
Tôn Bạo Quảng nhếch mép, dường như cũng đã đoán được đối phương sẽ trả lời như thế. Chỉ thấy hắn thản nhiên bước về phía trước một bước, tay chỉ về phía Lý Thanh Vân, cao giọng:
“Đáng tiếc! Đã thế thì để bản thiếu xem xem nàng cứu hắn thế nào!”
Dứt lời, Tôn Bạo Quảng hé miệng, phun ra một hạt giống do chân khí két thành, to chỉ cỡ đốt tay cái.
Chỉ thấy luồng chân khí này tụ mà không tan, hơn nữa nhanh chóng hút lấy năng lượng xung quanh mà lớn lên. Đầu tiên là đâm rễ thành cây, trổ lá đơm hoa, cuối cùng kết quả.
Cơ hồ chỉ trong một cái nháy mắt, đạo chân khí Tôn Bạo Quảng nhả ra đã hóa thành một cái cây quái dị.
Chỉ thấy cây này cũng có phân đốt như trúc, nhưng thân to như thân cây si, cành lá cũng xuất hiện gai và rễ phụ rủ xuống. Trên các tán cây chĩu xuống từng buồng quả trông như buồng chuối, quả nào quả nấy cong cong, có một lớp vỏ cứng màu nâu đen bên ngoài, trông na ná như quả bồ kết.
Tạ Thiên Hoa thấy thế, vội vàng nói:
“Cẩn thận! Đây là Bạo Trúc! Mấy cái quả cây đó có thể phát nổ!”
“Tạ thánh nữ, đang giao thủ với tại hạ mà phân tâm như thế có phải khinh thường Hùng Đại Phong này quá không?”
Hùng Đại Phong vừa nói dứt lời, hư ảnh hai bàn tay của Man Tượng đã từ hai bên tả hữu đánh tới. Tạ Thiên Hoa không còn cách nào khác, sau lưng vươn ra một đôi cánh, bay vút lên không trung.
Tôn Bạo Quảng cười gằn, tung mình nhảy lên ngọn cây, kế vặt mấy quả cây đen sì. Chỉ thấy hắn ngửa cổ hú lên một tiếng quái dị, khiến tâm thần người ta cơ hồ chấn động một phen.
Sau đó...
Vung tay một cái, quăng mấy quả cây vừa hái xuống về phía hai người Lý, Đỗ.
Lý Thanh Vân trông thấy thế công của đối thủ, không kịp nghĩ ngợi nhiều, vung chưởng lên muốn đánh gạt. Chẳng ngờ chưởng phong vừa quét vào quả Bạo Trúc, cái thứ này lập tức nổ đánh “ầm” một cái. Chân khí quét ra như gió lốc, thổi tới chỗ Lý Thanh Vân.
Cậu chàng loạng choạng lui lại, tay áo rách ra, mặt đỏ lựng lên.
Ngọc Lương trông thấy cảnh này, giống như là có linh cảm. Nàng ta lập tức dùng thân pháp kéo dài khoảng cách với Lý Thanh Vân, sau đó ngưng thần đề khí, Cũng học theo Tôn Bạo Quảng bắt đầu súc thế chuẩn bị phát chiêu. Lý Thanh Vân muốn lại gần, nàng ta lập tức dạt ra xa không cho tiếp cận. Mà mỗi một đòn tích đầy chân khí của Ngọc Lương lại khiến cậu chàng chật vậy không chịu nổi, chỉ có thể bị động chống đỡ.
Hà huống, ngoại trừ vị thiếu chủ Ngọc Cốt Ảnh Báo tộc, đằng sau còn có một Tôn Bạo Quảng thỉnh thoảng lại chen vào.
Ngọc Lương phát hiện được điểm yếu không ngờ đến của Lý Thanh Vân, không khỏi cười vang, quát:
“Ha ha! Để ta xem đám khỉ Quan Lâm các ngươi còn đắc ý thế nào!”
Câu này vừa ra khỏi miệng, Tôn Bạo Quảng lập tức không vui:
“Này! Con báo cái, nhà ngươi chửi kẻ khác thì thôi, hầu tộc chúng ta đắc tội ngươi lúc nào? Xin gọi chúng là khỉ không lông giúp, đừng đánh đồng hầu tộc chúng ta với đám cộc đuôi này.”
Ngọc Lương dù sao cũng được Tôn Bạo Quảng nhắc cho mới chiếm thượng phong, thế nên cũng không đấu võ mồm với hắn làm gì cả.
Có thể nói là trong cuộc thì tối, ngoài cuộc thì sáng.
Ban nãy, nàng ta vì lòng kiêu ngạo và tự tôn bị đả kích, nên mới lao vào đánh cận thân với Lý Thanh Vân.
Bấy giờ cẩn thận ngẫm lại, Ngọc Lương lập tức phát hiện tuy sức chiến đấu của tên phàm nhân kia cực kỳ không hợp thói thường, song cũng không phải là kín không chỗ hở. Thứ nhất, đấy là phạm vi. Lý Thanh Vân hầu như chỉ có thể phát lực trong phạm vi năm trượng đổ lại.
Đối với một người tu hành mà nói, quả thực không khác gì với đánh cận thân.
Hơn nữa, chưởng phong ngắn hẹp như vậy, khi giao thủ rất khó cắt đứt chiêu số của đối thủ trong lúc đang lấy đà.
Tỉ như một chiêu Phách Thiên Trảo ban nãy của Ngọc Lương, nếu như Lý Thanh Vân có thể tiếp cận, sau đó phát chiêu đánh chặn ngay lúc trảo khí vừa phát ra cỡ hai thước, thì có thể suy yếu đến bảy tám thành, anh chàng đón đỡ cũng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều,
Thành thử, chỉ cần giữ khoảng cách cỡ ba mươi bốn mươi trượng với Lý Thanh Vân thì không sợ không mài chết được cậu chàng.
oOo
Phía này Lý Thanh Vân một mình chống lại Tôn Bạo Quảng và Ngọc Lương, khổ sở chiến đầu, thì phía bên kia Tạ Thiên Hoa đối đầu với thiếu chủ tộc Địa Chấn Man Tượng – Hùng Đại Phong – cũng chẳng dễ chịu là mấy.
Địa Chấn Man Tượng được coi là tộc có phòng ngự mạnh nhất Huyền Hoàng giới. Nếu chỉ xét về khả năng chịu đòn, tộc này tuyệt nhiên không dưới năm thánh tộc.
Lớp lông bao phủ quanh người tộc Man Tượng có công dụng hóa khí, chân khí bắn vào mười thành lập tức bị chặn đứng hết bảy tám phần. Cho dù Tạ Thiên Hoa dùng thanh sắc thần quang bắn đối phương cũng không lấy gì làm hiệu quả.
Nói đi cũng phải nói lại, đây đều là do tộc Thanh Tước có cái kiểu tu luyện chẳng giống người thường.
Vừa ra đời đã có tu vi ngũ cảnh, thế nên yêu cầu để tiến vào Vụ Hải của tộc này có thể nói là độc nhất vô nhị ở Huyền Hoàng giới. Trong khi các tộc khác tu luyện từ từ, từ đệ nhất cảnh tiến lên, thì Thanh Tước lại dành phần lớn thời gian ôn dưỡng thần thông bản mệnh: Thanh Sắc Thần Quang.
Ban đầu, tất cả thanh sắc thần quang đều có màu xanh nhạt nhòa, gần với màu trắng. Mà dưới sự ôn dưỡng của Thanh Tước, màu sắc của thần thông sẽ từ từ thay đổi, càng lúc càng gần với màu lông vũ của từng người.
Quá trình này gọi là Thăng Hoa.
Mà lông vũ có màu càng đậm, thì chứng tỏ huyết mạch Thanh Tước lại càng mạnh mẽ đáng sợ.
Đến khi toàn bộ thanh sắc thần quang đồng nhất với màu lông của Thanh Tước, không còn một chút sắc trắng tạp lẫn vào nào, thì Thanh Tước sẽ vào Vụ Hải.
Thần quang dẫn lối, thanh sắc phá vụ, phàm là thanh tước có huyết mạch mạnh mẽ, một khi tiến vào Vụ Hải thì lập tức sẽ tiến rất xa.
Tỉ như Tạ Hàn Thiên.
Vừa vào Vụ Hải không bao lâu đã có thể danh chấn lục quốc, đè Tiết Bình Thiên núi Long Hổ ra để mà hành hung.
Tạ Thiên Hoa vẫn chưa khiến thanh sắc thần quang thăng hoa, uy lực không thể nào vượt qua được phòng ngự của Địa Chấn Man Tượng.
Trái lại, Hùng Đại Phong lại không thiếu cách để đối phó với cô nàng.
Mỗi một quyền một cước của hắn đều có sức công phá không khác gì một quả núi đập tới, chỉ nội sức gió đã có thể khiến Tạ Thiên Hoa cảm thấy khó chịu, không thể không tránh né. Thế nhưng, ngoại trừ đôi tay giống với loài khỉ đột và cặp chân nặng nề hung hãn ra, tộc Địa Chấn Man Tượng còn một vũ khí khác – cái vòi.
Thần thông này vừa ra, xung quanh Hùng Đại Phong đã xuất hiện từng trận cuồng phong. Lúc phóng ra thì hóa thành từng đạo đao phong, đánh về phía cô nàng. Khi thu về lại sinh ra một lực hút chẳng khác nào cá voi hút nước, khiến Tạ Thiên Hoa chao đảo ngả nghiêng, không tài nào bay vững vàng được.
Có thể nói, trước khi thanh sắc thần quang thăng hoa, tộc Địa Chấn Man Tượng cơ hồ là khắc tinh cứng nhất của Thanh Tước.
Tạ Thiên Hoa cắn răng một cái, bỗng nhiên phóng mình lao vút lên không tận mấy trăm trượng. Chỉ thấy đôi cánh sau lưng cô nàng vươn ra càng lúc càng dài, che khuất cả ánh nắng trên cao. Sau lưng Tạ Thiên Hoa, mấy sợi lông đuôi dài giống như lông công từ từ rủ xuống. Cô nàng uốn mình một cái, giống như đang nhảy múa trên không trung, sau đó thanh sắc thần quang bắn ra sáng lóa mắt.
Tạ Thiên Hoa không nhắm thần quang về phía Hùng Đại Phong, mà nhè ngay đỉnh đầu bản thân mà dội xuống. Cô nàng tắm trong thanh sắc thần quang, lúc này ánh nắng trên trời cơ hồ cũng phải lu mờ, tất cả ánh mắt quan chiến đều đổ dồn về phía cô nàng.
Không biết dưới đài là ai lên tiếng, cố ý hay chỉ là buột miệng nói ra, nhưng tám chữ đã cất lên:
“Kinh diễm vô song, vạn chúng chú mục.”
Tạ Thiên Hoa hé miệng, trong cuống họng cất lên một tiếng hót lảnh lót mà không con người nào có thể phát ra được. Chỉ thấy thanh sắc thần quang từ trên người cô nàng trút xuống, cuối cùng ngưng tụ lại thành một cây cung, toàn thân một màu xanh biếc, trong suốt như ngọc quý. Cánh chim làm thân cung, đầu chim làm mũi tên, lông đuôi làm dây, cả cây cung cầm lên, quả thực trông giống như một con Thanh Tước đang chắp cánh bay.
Hùng Đại Phong thấy Tạ Thiên Hoa tế ra biến thể này của Thanh Sắc Thần Quang, không khỏi hoảng hốt, nói:
“Tạ thánh nữ, cùng là yêu tộc Lục Trúc Hải với nhau, cần gì phải ra tay tàn nhẫn như vậy?”
Kỳ thực, từ đầu trận đấu đến giờ hắn vẫn ỷ vào việc Tạ Thiên Hoa chưa vào Vụ Hải, thanh sắc thần quang còn chưa thăng hoa, mới cậy vào phòng ngự của Địa Chấn Man Tượng dây dưa với cô nàng kéo dài thời gian.
Mà đúng như hắn dự đoán, thanh sắc thần quang đơn thuần hoàn toàn không thể xuyên phá lớp lông hóa khí của tộc Man Tượng.
Thế nhưng, thần thông mà Tạ Thiên Hoa đang dùng đến thì khác hẳn.
Tương truyền, năm xưa Thanh Tước Lão Tổ phản sát Khổng Tước, tiêu diệt bốn phân tộc khác, một nhà độc đoán, chính là sử dụng đến thần công này: Thanh Linh Tiễn. Nếu thanh sắc thần quang bình thường sử dụng lực tịnh hóa – hóa tán, thì thần thông này cơ hồ ngưng tụ toàn bộ thần quang vào đầu mũi tên, từ đó tạo thành công hiệu xuyên thủng cực kỳ khủng khiếp.
Một đòn Thanh Linh Tiễn, bắn thủng Ngũ Sắc quang.
Trong Lục Trúc Hải đến nay hãy còn lưu truyền mười chữ này, chính là nói về trận đại chiến phản sát năm đó của tộc Thanh Tước.
Hùng Đại Phong không đủ tự tin tiếp một tiễn này của Tạ Thiên Hoa.
Cô nàng lườm hắn một cái, lạnh lùng:
“Sinh tử do trời, hoặc là ngươi lăn xuống khỏi võ đài, hoặc là hứng một tiễn của bản cô nương đi.”
Hùng Đại Phong thân là thiên kiêu thú tộc, đương nhiên là có lòng cao ngạo của chính mình. Hắn bèn hít sâu một hơi, gầm lên:
“Thế thì tới đây!!!”
oOo
Bấy giờ, chỉ thấy Đỗ Thải Hà bỗng nhiên nói:
“Đại sư huynh! Lui lại! Đến phiên sư muội rồi!”
Lý Thanh Vân lúc này y phục đã rách te tua, song vẫn kiên cường chống đỡ, lấy một địch hai. Vừa nghe thấy cô sư muội lên tiếng, anh chàng bèn mỉm cười, lui lại phía sau nhường sân khấu cho Đỗ Thải Hà.
Chỉ thấy, cô nàng bước lên một bước, quát:
“Trận khởi!!!”
Tức thì, cả xấp hàng ngàn tấm bùa giống như bị một cơn lốc xoáy cuốn lên, đồng thời bay vù vù xung quanh chỗ cô nàng đang đứng. Từng tờ, từng tờ bùa vàng bắt đầu bốc hỏa, lớp giấy vàng nhao nhao hóa thành tro tàn, chỉ để lại những hàng chữ chu sa lơ lửng giữa không trung.
Trong đạo môn, quá trình này gọi là Vũ Hóa, lấy ý từ Vũ Hóa Đăng Tiên.
Chỉ thấy...
Đỗ Thải Hà vung tay, đẩy một đạo phù văn về phía đối thủ. Hai người Ngọc Lương thấy phù ngữ bằng chu sa chỉ có một chữ “Nhất”, không khỏi phì cười. Tôn Bạo Quảng còn cười hô hố, nghênh ngang chống nạnh, từ trên ngọn cây Bạo Trúc nhìn xuống mà cất giọng chế giễu:
“Phù chú không phải chơi như thế đâu cô em. Có cần thì đến tộc Bát Tí Yêu Hầu của ta một chuyến, ta sẽ dạy cho nàng thế...”
Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã ngã lộn cổ xuống đất.
Thứ mà hắn tưởng là một chữ nhất, kỳ thực chính là dấu trừ.
Hết chương tuần này do còn xa mới đạt 12k tổng đọc. Tuần sau: Toái đản cuồng ma tái xuất giang hồ!
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ mà tổn cảo đủ nhiều, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!