Chương 2: Vấn An Hoàng Hậu.
Ai là người đã hạ độc khiến cho cố thân thể này bị chết? chưa làm rõ, Trương Thanh An không thể hành động tuỳ tiện, nếu biết hắn còn sống, hắc thủ che màn còn tung chiêu gì nữa?
Suy cho cùng đều vì tranh quyền đoạt vị, một trong các thế lực trong triều đã liệt hắn vào sổ sinh tử.
Quan lại Trong triều đình chia bè phái làm ba, Một bên do Thái sư, Lệ Quý Phi đứng đầu ủng hộ nhị Hoàng Tử Trương Thiên Bình, người này tinh thông kinh sử, làm ra vẻ không ham danh vọng, ngày ngày thơ ca, nhạc lý. Nội tâm âm trầm, đáng lo ngại.
Bên thứ hai do Cửu Vương Gia đứng đầu, phò tá cho Thái Tử Trương Thiên Hạo, người này anh dũng thiện chiến, từng xông pha giết địch, lập đại công. Hoàng Hậu là người của Cửu Vương Gia, luôn đặt lợi ích của Hoàng Thất lên hàng đầu, không muốn chia sẻ quyền lực cho người ngoài.
bá quan ở phe trung lập, gom lại thành một khối, đứng đầu là Hình Bộ Thượng thư Lưu Nhất Minh, người này trung trực ngay thẳng không có ý tham dự sóng gió trong triều, thiên tử là ai thì sẽ phò tá người đó. Tuy vậy người ta thường thấy Bát Hoàng Tử Trương Chi Vũ qua lại với nhau. Trương Chi Vũ là con của Nhân Quý Phi, thông minh, cơ trí. tiền đồ rất sáng đủ sức ganh đua với Nhị Hoàng Tử và Thái Tử.
những vị hoàng tử khác cũng tự chia phe, Trương Thanh An mất mẫu thân từ sớm, nên được Hoàng Hậu nuôi nấng. hắn là theo phe Thái Hậu, Cửu Vương Gia. Quyết đưa Thái tử Trương Thiên Hạo lên ngôi hoàng đế.
"Thời thế chưa tới, phụ hoàng còn tại vị, ta không thể hành động liều lĩnh, chỉ có thể giả ngu mới tránh bị nhắm tới."
Trương Thanh An suy nghĩ chỉ có giả làm kẻ ngu ngơ mới có cơ hội tránh khỏi cuộc đấu quyền lực. Người đứng lại sau cùng mới là người chiến thắng.
Vậy nên giả ngu thế nào? Ham lợi nhỏ trước mắt, không có chí tiến thủ...làm việc tắc trách, không đến nơi đến chốn. ham sống sợ chết. Chỉ cần có đủ những tố chất này, người ngoài sẽ không đánh giá cao sự uy hiếp của hắn.
Những việc kha khác Trương Thanh An không giỏi, nhưng diễn xuất thì có 10 phần tự tin.
Trước hết là Ham Sống Sợ Chết, việc hắn bị hạ độc thì chỉ có một số người biết, trong đó có hung thủ. nếu giả dụ hắn âm thầm chịu đựng người kia sẽ lo ngại hắn ẩn nhẫn chờ thời, đáng lo ngại. Vậy nên để cho an toàn hắn không được phép dấu, ngược lạu phải làm to chuyện này lên.
Trương Thanh An sửa soạn y phục, đi một mạch đến Thái Hoà Cung.
…
Thái Hoà Cung, nửa khắc sau.
Cung nữ áo vàng từ cửa bước vào thông báo.
"Bẩm, có Ngũ Hoàng từ xin gặp."
Hoàng Hậu đang ngồi dưỡng thần, mắt nhắm mắt mở. hai bên có hai cung nữ cầm quạt phe phẩy, một người nữa đang bóp chân. nghe tin có người cần gặp, mặt không hoàng hậu không biến sắc, khẽ đáp.
"Cho nó vào đi."
Cung nữ nhanh chóng lui ra, lát sau, Trương Thanh An bước vào, bộ dạng vô cùng gấp gáp.
"Nhi thần thỉnh an Mẫu Hậu."
Hoàng Hậu nương nương nhàn nhạt nói.
"An Nhi, nghe nói con ăn uống linh tinh bị dị ứng, đã cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Trương Thanh An đảo mắt, thì ra mẫu hậu chưa biết việc hắn bị trúng độc, người ngoài chỉ biết hắn là bị dị ứng thức ăn.
"Mẫu Hậu, nhi thần có chuyện muốn nói riêng với người."
"ủa…. vậy sao?"
Thanh An đảo mắt nhìn xung quanh tỏ vẻ ái ngại. Hoàng Hậu khẽ phẩy tay một cái,
đám cung nữ lũ lượt kéo ra ngoài, Trương
Thanh An mới đứng dậy, đi tới cạnh Hoàng Hậu. Bộ dáng vô cùng xinh đẹp, tuy đã qua tứ tuần nhưng nhờ có kỳ trân dị bảo tiến công, Dung nhan vẫn còn rất tốt. Đôi môi đỏ thắm, như có một thứ ma lực hớp hồn người khác. Nữ nhân trang điểm là để cho người khác ngắm nhìn. Hoàng Hậu trong bộ y phục lộng lẫy thêm một đống trang sức trên người lại càng tôn thêm sự quý phái của bậc mẫu nghi thiên hạ.
"có chuyện gì, nói đi."
Trương Thanh An mượn cớ đi lại gần, ghé sát mặt vào gần cổ Hoàng Hậu, ngửi lấy mùi hương trên người trong lòng không khỏi rạo rực.
"Nhi thần không phải dị ứng đồ ăn, có người hạ độc, muốn giết nhi thần."
Hoàng hậu mở bừng hai mắt, quay người sang, suýt chút nữa chạm môi vào mặt Trương Thanh An.
"Cái gì, con bị hạ độc sao? có thật không?"
Trương Thanh An giả bộ khúm núm, chân tay quờ quạng nắm lấy người Hoàng Hậu, giả bộ khóc lóc nỉ non.
"Chuyện này là thật, nhi thần nào dám lừa gạt mẫu hậu. may có thái y cứu kịp thời, nhi thần mới qua được kiếp này. Mẫu Hậu người nhất định phải làm chủ cho con."
Hoàng Hậu dần lấy lại vẻ bình thản, cho phép Ngũ Hoàng Tử ngồi xuống nói chuyện, nhưng Trương Thanh An nào bỏ lỡ cơ hội động chạm cơ thể của Quốc Mẫu cơ chứ, bên ngoài hạ mình cầu xin thực chất là đang tranh thủ ôm đùi Hoàng Hậu.
"Đứng lên đi, nam nhi đại trượng phu, quỳ lạy như vậy còn ra thể thống gì."
Trương Thanh An lại càng ôm chặt hai bắp đùi của Hoàng Hậu, tranh thủ thời cơ hít hà một phen, trong lòng sớm nảy ra ý định đè nàng ta nằm ngửa mà nhấp nhả một phen.
"Mẫu Hậu, người nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu. bằng không, nhi thần sẽ không đứng lên."
Hoàng Hậu đối với Trương Thanh An cũng không có đặt nhiều tình cảm thậm chí còn hơi ghét hắn. mẫu thân của đứa trẻ này là Tần Phi, hồi còn sống rất được sủng ái. may mà ả ta chết sớm, chức Hoàng Hậu mới đến lượt bà. Nhận nuôi Thanh An chẳng qua giả bộ từ bi lấy lòng hoàng thượng mà thôi.
Con của địch nhân sợ hãi ôm đùi mình như vậy, Hoàng Cậu có chút khoái chí, muốn hưởng thụ thêm cái tư vị này.
Người Đâu biết rằng Trương Thanh An cũng đang rất tận hưởng. sống ở thế giới nam nữ bình đẳng quen rồi, việc ôm đùi phụ nữ chẳng có gì to tát cả. mỗi lần kích động đều cố ý tiếng sát lên trên một chút, chỉ cách chỗ cấm kỵ hơn một gang tay. Hoàng Hậu cảm nhận được thứ gì đó không đúng. Lâu rồi không có được sủng ái, bị động chạm như vậy có chút không bình tĩnh được.
Dẫu Thanh An là hậu bối nhưng hắn cũng là nam nhân.
Hoàng Hậu hắng giọng một tiếng.
"Được rồi được rồi, đứng lên đi. ta nhất định làm chủ cho con."
Trương Thanh An vội đứng lên, làm bộ xúc động mà ôm lấy Hoàng Hậu. nghẹn ngào nói.
"Mẫu hậu, người thật là tốt."
gương mặt lúc này của hắn thoáng chút gian xảo, không nghĩ tới lại tranh thủ gần gũi, tiếp xúc thân mật với Hoàng Hậu, vòng tay ra sau lưng áp bộ ngực đối phương vào trong lòng mình.
Đang cao hứng thì một cung nữ bước vào. khiến hắn miễn cưỡng bỏ ra.
"Bẩm Hoàng Hậu, Thái Tử muốn bái kiến."
Hoàng Hậu khẽ liếc nhìn Trương Thanh An, chẳng biết có ý gì.
"Cho Thái Tử vào đi."
Trương Thanh An làm bộ mừng rỡ.
"Mẫu Hậu, chuyện này có thể nhờ đại ca tìm hiểu giúp, đại ca quyền cao chức trọng nhất định sẽ tra ra hung thủ."
Hoàng Hậu nhìn hắn nhưng không nói gì, có thể nói bà không xem trọng sự có mặt của hắn, chờ thái tử vào , sắc mặt liền tươi tỉnh hẳn lên.
"Hạo Nhi, Công vụ xử lý thế nào rồi."
Thái Tử Trương Thiên Hạo. cao lớn, vạm vỡ khoác bộ y phục màu vàng trông ra dáng bậc quân Vương, bất quá ngũ quan quá đỗi bình thường, mặt vuông mày rậm, lúc nào cũng phảng phất vẻ căng thẳng.
Trương Thiên Hạo lập đại công đánh địch từ nhỏ, tự nhiên cao ngạo so với chúng tiểu đệ.
"Ngũ đệ, đệ ở đây làm gì?"
Trương Thanh An hồ hởi đáp.
"Đại ca, đệ có chuyện muốn nhờ mẫu hậu làm…"
Hoàng Hậu ho nhẹ mấy tiếng cắt ngang.
"Ngũ đệ của con nghe ta bị bệnh nên tới vấn an đó thôi."
Trương Thiên Hạo chột dạ.
"Mẫu Hậu người không khỏe, sao không nói cho con, người đâu, mau truyền thái y."
Hoàng Hậu giả ho mấy cái. xua tay ngăn cản.
"Thái y nói không Sao, an tâm tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏi. biết con lo chính sự ta không có cho con biết, sợ con lo lắng."
rồi bà nhìn sang Thanh An.
"An nhi, con về trước đi, ngày mai ta sẽ cho người tới gọi con."
Thanh An khù khờ xin cáo lui, hắn dĩ nhiên hiểu Mẫu Hậu và Thái Tử có chuyện riêng cần nói với nhau, không muốn người ngoài như hắn nghe được. Người ta không cho, hắn không nài nỉ thêm làm gì, trước mắt cứ ngoan ngoãn nghe lời Hoàng Hậu đã. nghĩ tới bà, hắn lại liên tưởng đến cảnh mây mưa, trước sau gì cũng phải thừa nước đục thả câu, đè bà xuống cưỡng dâm một phen cho chừa thói ngạo mạn.
Trương Thanh An đi rồi, Thái tử mới hỏi nhỏ.
"Mẫu Hậu, ngũ đệ tới đây có chuyện gì? với tính cách của đệ ấy làm gì có chuyện đến thăm bệnh."
Hoàng Hậu cười thầm.
"Con nhìn đúng lắm, xem ra được hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, học hỏi được không ít nhỉ."
Thái tử cười ngượng ngùng.
"Phụ hoàng nói phải tĩnh tâm, mọi chuyện tự khắc sẽ thông suốt."
Hoàng Hậu cười nói.
"Hoàng thượng dạy phải lắm, con trời sinh thần lực, ngoài ra còn phải học hỏi nhiều. trị Quốc không thể chỉ dùng vũ lực, phải biết cương nhu tuỳ thời, phải biết thấu triệt nhân tâm. về khoản cơ trí con phải biết mình thua kém Bát Đệ và Nhị Đệ, biết mình thua thiệt, phải kiên trì hơn nữa."
Trương Thiên Hạo cười khoái chí.
"cái này con biết, mình có thể thua thiệt nhiều người, nhưng có người luôn thua con về mọi mặt, như Ngũ Đệ chẳng hạn."
Hoàng Hậu cười phụ họa, không quên nhắc nhở.
"Con ấy, so sánh với nó chẳng phải hạ thấp bản thân sao? Phải so sánh với kẻ hơn mình để còn biết phấn đấu, đừng so với kẻ hèn yếu, thấy ta hơn chúng mà sinh lòng ngạo mạn."
Trương Thiên Hạo tắt nụ cười.
"Nhi thần xin ghi nhớ lời mẫu hậu dặn dò."
Hoàng Hậu lắc đầu nhè nhẹ với tay cầm tách trà, chậm rãi đưa lên miệng.
"Thanh An, lúc nãy nó đến tìm ta. nó nói nó bị người nào đó hạ độc. Bảo ta tra ra chân tướng."
Thái tử nghiêm mặt.
"Có chuyện như vậy sao, ai lại to gan ra tay trước mặt mẫu hậu vậy?"
Hoàng hậu nhàn nhạt nói.
"Con thử suy đoán xem?"
Trương Thiên Hạo ngập ngừng.
"không phải người của Bát đệ, Lưu Nhất Minh làm trong hình bộ, nếu xảy ra trọng án thì ông ta sẽ phải điều tra, làm vậy khác nào tự bắn vào chân mình.
Vậy là người của thái sư sao? bọn họ muốn triệt tiêu từng người một? Giảm thế lực của Hoàng Thất, đồng thời răn đe những người khác."
cũng có thể Ngũ đệ gây thù chuốc oán với ai đó bị người ta trả thù."
Hoàng Hậu nghe một lượt vừa mừng vì thái tử ngoài biết đánh đấm cũng bắt đầu biết động não suy nghĩ. chỉ là lập luận vẫn còn non nớt, dễ đoán.
"Hạo Nhi, nếu con được giao nhiệm vụ truy tìm kẻ hạ độc ngũ đệ, con sẽ làm như thế nào?"
Trương Thiên Hạo vỗ tay nói cứng.
"Chuyện này có gì mà khó nghĩ, cứ giao cho Lưu Nhất Minh, kỳ hạn 1 tháng tìm ra hung thủ."
Hoàng Hậu đưa tay xoa hai thái dương, hiển nhiên đau đầu vì biện pháp của thái tử.
"Nếu theo lẽ bình thường, con làm như vậy thì rất thoả đáng. Lưu Nhất Minh là Hình Bộ Thượng Thư, ông ta phá án là đúng người đúng việc. Nhưng vụ án xảy ra ở trong cung, không thể giải quyết theo lẽ thường.
Bởi làm như vậy sẽ náo loạn hậu cung, ảnh hưởng đến danh dự của hoàng tộc. Thiên hạ sẽ nói hoàng đế vô năng, mẫu hậu bất tài. Tổn hại tôn nghiêm hoàng thất.
Trương Thiên Hạo dè dặt.
"Mẫu hậu định giải quyết thế nào?"
Hoàng Hậu chép miệng.
"Ta tự có sắp xếp. con ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc.
Thái Tử đứng dậy xin cáo lui ra bên ngoài. Hoàng Hậu lúc này tỏ rõ sự lo lắng. Thái tử do bà sinh ra đang có lợi trong cuộc đua quyền lực. nhưng nó chỉ là dạng hữu dũng vô mưu. phải học tập và rèn luyện trong một thời gian dài mới có thể trị vì giang sơn. Còn Thái Tử có được kế vị hay không, điều này phải do Hoàng Hậu và Cửu Vương Gia thu xếp. Nhị Hoàng tử cùng Thái sư vẫn luôn ẩn nhẫn, chờ thời cơ phế thái tử đương nhiệm.