Thụ: Quan Vũ !!!
Công: Lâm Viêm
Bé cưng: Quan Nguyên [Lâm Nguyên]
Quan Vũ 19 tuổi học năm nhất đại học Y tại thành phố A, cậu sinh vào cuối năm cho nên cha mẹ Quan muốn cậu phát triển đầy đủ tư duy lẫn thể chất, vì vậy Quan Vũ liền học chậm lại một năm so với bạn cùng lứa mọt năm. Gia đình họ Quan sống tại thôn Minh Am thành phố Z, thôn nhỏ nằm trên một thung lũng sâu trong núi, nơi mà xe cộ hiếm khi có thể đi vào. Muốn vào được thôn nhất định chỉ có thể đi bộ 5km mới tới được cổng thôn Minh Am, những ngôi nhà thấp bé được xây lộn xộn không theo bất cứ quy tắc ào, nhà giàu chút thì xây bằng xi măng mái gạch đỏ, nhà kém chút thì dựng gỗ dựng tre thành một ngôi nhà có thể ở là được.
Nhà Quan Vũ là hộ gia đình khá giả, không giàu cũng chẳng đói kém, cùng với thời đại đổi mới, công nghệ phát triển, internet trải rộng nên áp lực cuộc sống không đến nỗi không trụ được như ngày xưa. Cha mẹ chỉ có mình cậu, bởi vì cơ thể có chút khuyết điểm nên cha Quan mẹ Quan cũng không muốn sinh thêm nữa, bọn hojcungx sợ nếu sinh thêm một đứa nhỏ nữa, liệu có phải vẫn xảy ra vấn đề như Quan Vũ hay không. Từ nhỏ Quan Vũ đã nhận thức được cơ thể mình không giống như bao đứa bé trai bình thường, ngoài bộ phận sinh dục nam giới ra, cậu còn có thêm một bộ phận mà chỉ có nữ giới mới nữa.
Cũng may thời đại thay đổi, đối với vấn đề gien đột biến cũng không phải to tác gì cả, mặc dù sống tại thôn nghèo, nhưng kiến thức cha mẹ Quan vẫn có. Họ không hề đổ lỗi lên con trai mình, cũng biết rõ đây cũng không phải vấn đề gì lớn cả, cha mẹ sinh con trời sinh tính, nếu ông trời đã cho Quan Vũ số mệnh như vậy thì bọn họ cũng không thể thay đổi gì được, bọn họ vẫn sẽ là cha mẹ của con trai, một gia đình hạnh phúc sẽ tạo nên những tính cách tuyệt vời của một đứa trẻ của họ. Mà Quan Vũ chính là đứa trẻ được thừa hường những sự yêu thương tuyệt vời đó.
Ngày Quan Vũ nhập học, cha mẹ Quan một chút cũng không muốn rời đi, mẹ Quan ôm cậu nức nở như sắp cách ba thu, cha Quan cũng lặng lẽ lau nước mắt sắp trào ra. Dù biết con trai chỉ đi học nơi khác mà thôi, có người cha mẹ nào mà không thương con sống nơi đất khách quê người một mình chứ?
Quan Vũ ôm mẹ mình, cậu cũng có chút muốn khóc luôn rồi, ai bảo tính cậu nhu mềm như vậy làm gì chứ, trông chả giống nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất chút nào cả, haizzz.
"Cha mẹ, hai người yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân mà? Chưa kể con ở kí tức xá trường cực kì an toàn, đi học đúng giờ, về kí túc đúng giờ, sẽ không lăng nhăng chơi bời hư hỏng đâu nha, hai người còn khóc nữa, con sẽ khốc theo đó." Nói nói mắt cậu cũng cay xè luôn rồi ấy.
"Tiểu Vũ à, mẹ không muốn xa con chút nào đâu, con sao có thể sống một mình ở nơi xa lạ này cơ chứ? Cha mẹ không sợ con học hư, chỉ sợ con lạ nước nước cái bị người khác bắt nạt thôi."
"Mẹ yên một trăm cái tâm đi mà, con tìm hiểu rất kĩ rồi á, trường Y nề nếp nghiêm minh lắm, các thầy cô cũng cực kì có trách nhiệm, con tin trường sẽ không để xảy ra vấn đề bắt nạt bạn học đâu mà."
"Hu hu..."
"Thôi bà nó, bà còn khóc nữa là con trai muộn giờ nhập học đấy, con trai à..." Cha Quan một tay kéo lấy mẹ Quan, một tay đẩy đẩy con trai :"...lớn rồi phải biết đối xử tốt với bản thân, những gì cần nói cha cũng đã dặn dò con rồi, mau xách đồ đi nhập học đi, cha mẹ cũng phải quay về cho kịp chuyến tàu đây, Tiễu Vũ, có gì không ổn nhất định phải gọi cho cha mẹ, biết chưa?" Cha Quan vẫy vẫy cậu đi vào, liền ôm vợ mình xoay người đi.
Quan Vũ vẫy tay chào cha mẹ, hô:"Cha mẹ,hai người yên tâm đi ạ, nào về tới nhất định phải gọi cho con nhé." Thấy cha mẹ phất tay ròi lên xe bus rời đi, cậu mới thở ra một hơi dài, sau đó xách va li đi vào trường học. Trường Y tuy không phải ngôi trường trọng điểm nhất cả nước, nhưng nó cũng đứng trong top 100 trường hàng đầu cả nước, muốn thi vào đây không phải ai cũng có thể, ít nhất số điểm thi phải cực kì cao. Thật may mắn làm sao, Quan Vũ tuy không phải dạng học thần học bá, nhưng cậu cũng có chút trí nhớ vượt trội, học cũng dạng con ngoan trò giỏi, tiếp thu nhanh, cùng với nỗ lực cố gắng mà đậu vào ngành máy tính cậu thích. Vì nhà bình thường, nên chỉ có thể ở chung kí tức xá cùng với các bạn học, nếu có thể cậu cũng muốn ở riêng một mình hơn, bí mật của cậu không thể cho người khác phát hiện ra được.
Xuyên qua cánh cổng trường, Quan Vũ 19 tuổi mang theo hi vọng tươi đẹp về cuộc sống sau này của mình ở ngôi trường mới, bước chân nhanh nhẹn hòa vào dòng sinh viên đầy sức sống của đất nước.
Gương mặt Quan Vũ trong đám đông cực kì dễ nhìn, làn da trắng nõn nà không thấy lỗ chân lông, hai gò má hơi ửng hồng vì chen chúc, thái dương đổ chút mồ hôi càng khiến cậu nổi bật trong đám đông. Vì vậy mà các nữ sinh đều nhìn nhiều hơn, nam sinh sẽ liếc qua vài lần, đặc biệt đàn chị khóa trên lại cực kì hào hứng nhiệt tình tiếp đón cậu, từ thủ tục báo danh nhập học cho tới tìm kí túc xa cũng đều làm nhanh chóng gói gọn trong nửa tiếng. Quan Vũ biết ơn sâu sắc, cậu mỉm cười cúi đầu cảm ơn mấy đàn chị trước mắt, lúc cừi lộ ra hai cái răng nanh, hàm răng trắng tinh cùng đôi mắt cong cong hai mí, khiến mấy thiếu nữ đỏ mặt ngượng ngừng xua tay nói không có gì, chuyện nên làm...
Tạm biệt mấy chị gái tốt bụng, Quan Vũ mang theo thẻ phòng in số 202-A cùng chiếc va li hơi cũ đi lên tòa kí túc A, theo số thì cậu ở tầng hai phòng 202, thấy bảo loại kí túc xá đại học thường chia phòng theo bốn người, có phòng sau người, mà cũng có phòng chỉ hai người, nhưng loại phòng hai người này chỉ dành cho con nhà giàu có điều kiện, có nhu cầu muốn ở đó mà thôi. Cậu không giàu có, nên hên xui thì vào phòng bốn hoặc sáu ngẫu nhiên. Thôi, bốn hay sáu cũng được, chỉ cần cẩn thận chút thì sẽ không sao đâu mà, nhỉ?
Phòng 202 có cánh cửa màu canh biển, bên trên có đánh số rõ ràng màu vàng, nhìn trông thực nổi bật, Quan Vũ lúc tới đã thấy cánh cửa mở toang, bên trong truyền ra tiếng nói nhốn nháo cửa vài người. Nghe số lượng không nhiều, chắc không phải phòng sau người đâu nhỉ.
Đúng như suy đoán, phòng chỉ có bốn hai chiếc giường tầng trên dưới, bên trong đã có hai chiếc là được bày biện đồ đạc chăn màn đệm bàn các thứ, còn có ba người khá đang trò chuyện với nhau. Thấy cửa phòng xuất hiện người lạ, cả ba đều có ý mà ngừng lại, quay ra nhìn người vửa xuất hiện.
"Xin..xin chào, mình Quan Vũ, sắp tới sẽ ở phòng 202 này." Còn kèm theo nụ cười tiêu chuẩn lễ phép.
A??? Bạn cùng phòng mới này thật đáng yêu!!!
Ba nam sinh với gu ăn mặc thời trang trẻ trung hơi chút ngẩn ra lại vì hình ảnh nam sinh cao lạnh lùng xuất hiện phía sau Quan Vũ mà giật mình. Ngay cả Quan Vũ cũng nhận thấy có người sau lưng mình, câu vội lùi sang bên cạnh một chút, sau đó mới nhìn ra sau lưng mình. Woa, cậu ấy thật đẹp!!!
"Xin...xin chào bạn học mới nhé, tụi tớ, tụi tớ cũng mới tới, tớ tên Mẫn Gia, quê thành phố X, sau này cùng nhau ở chung vui vẻ nhé."Trong ba nam sinh trong phòng, nam sinh mặc chiếc áo hoodie xám mở miệng trả lời, sau đó hai người bên cạnh mới theo nhau chào hỏi.
"Tôi là Vưu Ân, năm nhất ngành quản trị kinh doanh, mong sau này được mọi người chiếu cố nhiều."
"Xin chào nhé, tôi là bạn của Vưu Ân, Ngô Trác, tôi ở bên cạnh 203."
"Lâm Viêm." Tiếng nói lạnh tanh vang lên kết thức cái bầu không khí ngượng ngùng này khiến Quan Vũ cũng hơi hồi hộp mà thấy thoải mái hơn hẳn. Cậu thở phào nhẹ nhõm, lawchs mình cùng va li đi vào phòng, nhìn trái nhìn phải một chút, mới quay ra hỏi Lâm Viêm khí chất cao quý lạnh nhạt ở cửa :"Lâm Viêm, cậu muốn ngủ tầng trên hay tầng dưới?"
Chỉ thấy cậu bạn cao lớn không nói gì mà đi thẳng tới giường bên dưới, ném lên chiếc giường một cái va li lớn màu đen mới tinh.
Ách...tốt thôi, cậu ấy muốn ở dưới, cậu ở trên cũng oke mà.
Ba nam sinh còn lại nhìn thái độ lạnh nhạt của Lâm Viêm, lại nhìn Quan Vũ cùng bắt đầu dọn dẹp xếp đồ đạc, liền tự giác mà ai làm việc người nấy.
Phải mất nửa tiếng đồng hồ, Quan Vũ cùng mấy bạn cùng phòng mới soạn xong mọi thứ, mấy người các cậu lại rủ nhau đi ăn một bữa cơm chào đón, nhưng chỉ có Lâm Viêm là không đi cùng. Ai cũng không có tỏ ra khó chịu với chàng trai cao lớn lạnh lùng này, tính cách mỗi người mỗi khác, chả ai quản được ai cả, miễn sao sau này bọn hò chung sống hòa đồng thì mọi vẫn đề không là gì cả.
Bữa cơm này không khí hết sức vui vẻ, cũng không chọn đồ đắt tiền, sinh viện bọn họ còn nhiều thứ cần lo liệu lắm, tiêu hết thì chỉ còn nước ăn cháo thôi a. Một bữa cơm cũng khiến Quan vũ hiểu hơn về mấy bạn cùng phòng của cậu. Mẫn Gia tính cách hoạt bát biết tạo không khí, gương mặt không quá đẹp nhưng lại có nét trẻ con bầu bĩnh, khác với dáng vẻ thanh tú thiếu niên của Quan Vũ. Vưu Ân cùng bạn cậu ấy lại khá hợp nhua, tính cách đều thiên về trầm tĩnh, không giỏi giao tiếng nhưng cũng không kiệm lời quá, bảo sao hai người lại có thể chơi chung với nhau từ thuở bé cho tới bây giờ.
Lâm Viêm thì không nói, nhưng tính cách lạnh nhạt như thể trời sinh này lại hấp dẫn Quan Vũ một cách kì lạ, như thể có một vòng xoáy lực hút thu hút cậu, muốn cậu tập trung lực chú ý vào con người Lâm Viêm vậy. Tuy không biết ra sao nhưng bản thân cậu thấy thoải mái là được, dù sao cũng phải ở chung với nhau tận 5 năm, hòa thuận vui vẻ ai cũng tốt cả.