Chương 18: Bỏ Trốn

Lưu Long Luyên nghe Tiểu Hắc bảo bối của mình nói những lời nói thật lòng như thế thì tỏ ra an tâm, nói:

- Nếu thế thì ngày mai đệ đi cùng với tỷ bắt linh nhé. Tỷ nhất định sẽ không phản bội niềm thích thú của đệ đâu!

- Vâng... Vâng...

Tiểu Hắc gật đầu lia lịa, không dám cãi một lời nói nào của nữ nhân trước mặt. Thậm chí để cả thứ kiêu hãnh của nam nhân, khi gặp dáng hình mê người này của nàng cũng vì quá mức kinh sợ cái sát khí kia cũng không cách nào vương dậy được.

Lưu Long Luyên quan sát thấy hắn vẫn còn đổ mồ hôi lạnh như thế, thì không khỏi dáy nên một loại nghi ngờ mà nghĩ:

- Quái lạ... Nếu chuyện chỉ đơn giản như thế thì tiểu đệ làm sao vẫn còn sợ hãi như thế chứ? Mình hồi nãy quá mức nghiêm khắc chăng? Không, không thể nào... À đúng rồi!

Bất chợt Lưu Long Luyên nghĩ đến một khả năng vô cùng hợp lý. Thế là nàng nắm lấy tay Tiểu Hắc, siết chặt, dọa cho hắn một phen sợ đến kém chút chết, nói:

- Đệ cũng nên sợ hãi như thế. Ai cũng đều có lần đầu cả. Cả ta cũng như thế! Lần đầu ai cũng đều rất mong chờ.

- Lần đầu...

Nghe đến lần đầu này Tiểu Hắc liên tưởng đến ngay quái thú Tô Yết Di kia, nàng ta khi ngã bài cũng lấy đi thứ được gọi là lần đầu của hắn. Khi đấy Tiểu Hắc cảm nhận rõ ràng thế nào là sung sướng đi thẳng đến mười tám tầng địa ngục. Cả người sau một đêm hành hạ thì khô kiệt, thân thể yếu ớt, suy nhược đến mức cực độ, đến nỗi cầm điện thoại thôi cũng không không nổi.

Nhớ lạ cảm giác kinh hoàng ấy, trái tim hắn lập tức nhảy dựng lên đầy hoảng sợ, hắn nói:

- Không.... Long Luyên tỷ... Đợi ngày khi khác được không? Thân thể hôm nay của sư đệ không tốt, đệ còn thường hay ăn thịt thú rừng, trong người mang bệnh truyền nhiễm hết sức kinh hoàng. Vẫn là không nên làm lần đầu đi.

Lưu Long Luyên tuy là võ giả sống nhiều năm, nhưng kinh nghiệm của nàng về đời sống vào buổi đêm rất là hạn chế. Những gì nàng biết chỉ gói gọn trong vài quyển tiểu thuyết ngôn tình, kiếm hiệp mà nàng thường đọc, thường kể cho Tiểu Hắc mà thôi. Mà thời này quan huyện siết rất chặt những tác phẩm cấm, nếu không phải là có hiểu biết sẵn có, hoặc là có mối quan hệ nào thì gần như không thể nào mua được. Cộng thêm việc nàng thường ở lì trong môn phái, không xuất sơn, nên cũng không cách nào tìm được mấy tác phẩm kia.

Kiến thức thực chất chỉ gói gọn cho ôm ôm ấp ấp, sờ soạn, rồi một ngày tự nhiên bụng phình to ra, đẻ ra một tiểu bảo bảo mà thôi. Căn bản là không hề biết lần đầu mà Tiểu Hắc nói đến là gì.

Nên nàng cảm thấy chuyện này vô cùng quái lạ, hỏi:

- Đệ nói gì thế? Ý tỷ là lần đầu xuất sơn. Cái gì mà thân thế không tốt. Mà đệ bị bệnh à? Sao không nói sớm với tỷ, để tỷ đưa đệ cho Bát trưởng lão, để trưởng lão chữa bệnh cho đệ? Kể từ nay, mai mốt để tỷ đào một cái ao nuôi cá cho đệ, đừng ăn thịt thú rừng nữa.

Biết mình đã hiểu nhầm ý của Lưu Long Luyên, trong lòng hắn thở phào đầy nhẹ nhõm, may mắn là không bị ép thành một cái xác khô.

Hắn cười nhẹ nói:

- Chỉ là đệ chọc tỷ mà thôi, tỷ để bụng. Ha... Ha... Ha...

Những nụ cười gượng kia của hắn căn bản là không thể dập được cơn lo lắng của Lưu Long Luyên. Nàng nắm lấy tay hắn, kéo lê Tiểu Hắc đi.

Tiểu Hắc la lên một tiếng:

- A... A... Chuyện gì vậy Long Luyên tỷ? Tỷ lôi đệ đi đâu thế?

- Đi tìm Bát trưởng lão để trưởng lão chữa bệnh cho đệ.

- Đệ kỳ thực không bị bệnh mà. Không cần chữa trị, không cần chữa trị.

- Sư đệ...!

- Dạ?

- Có bệnh thì hãy chữa, đừng để nó phát tác. Nếu không tuong lai sẽ vô phương cứu chữa.

- Đệ không bị thật mà. Nếu đệ bị bệnh, thì từ lâu đã nằm lỳ trên giường rồi... Cũng không có khả năng dọn dẹp đồ đạc như thế này đâu.

- Vậy sao? Vậy đệ đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta bắt con linh thú rồi xuất phát luôn.

Dứt lời, Lưu Long Luyên chỉ khoác bên ngoài một lớp nội y màu trắng, rồi nhảy lên giường nằm vào phía bên trong. Mùi hương mới tắm của nữ nhân vào tuổi xuân sắc thơm nhẹ nhàng tỏa ra, hệt như mùi thơm nhẹ của hoa, của sữa, khiến cho má Tiểu Hắc có chút ửng đỏ lên. Càng là thấy nàng hớ hên như thế, thân thể hắn không cách nào ngừng nóng lên được.

Hắn thở dài nghĩ:

- Không biết từ bao giờ mà Long Luyên tỷ có độc này lại hớ hên đến như thế? Hình như là ngày đầu tiên rồi.... Ây dà, ây dà, thiện tai thiện tai. Không phải là con muốn nhìn, chỉ là thức ăn đã bày ra trước mặt mà thôi.

Tiểu Hắc cũng không phải loại bạo gan gì, càng không muốn lập lại sai lầm bị hút cạn của Tô Yết Di khi trước, chỉ có thể lẳng lặng kìm chế bản thân mình mà nằm ngủ kế bên cạnh nàng mà thôi.

...

Sáng sớm hôm sau, Lưu Long Luyên đánh thức Tiểu Hắc dậy:

- Sư đệ, dậy đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát rồi đó.

Tiểu Hắc ngáp dài một tiếng, hôm qua không bị nàng bắt đi nghe chuyện nên hắn ngủ rất ngon nên hôm nay không muốn dậy nữa, cứ muốn nằm lỳ trên giường.

Hắn ngáp dai ngáp vắng, dụi dụi mắt nói:

- Còn sớm lắm sư tỷ à... Tỷ không thấy bóng đêm còn chưa tan hay sao? Trăng còn treo lên kìa. Làm sao mà đệ dậy được.

Đối với chuyện gặp cái bản Tiểu Hắc lười chảy thay như thế này, Lưu Long Luyên không phải là không có cách. Chỉ thấy nàng ghé nhẹ môi tim, đỏ hồng của mình lên sát tay hắn, thì thầm:

- Nếu đệ đã ngủ say nhứ thế, chắc là không nhận ra việc tỷ hôn đệ một cái đâu nhỉ.

Nghe đến một từ hôn, não của Tiểu Hắc lập tức liên tưởng dữ dội đến hình ảnh của Lưu Tiểu Mã, khiến cho hắn lập tức bừng tỉnh, nhảy dựng lên nói:

- Đừng giết ta!

Trăm lần thực hiện, đều cả trăm lần hắn nhảy dựng lên, cách này quả thực rất là hữu hiệu mà.

Lưu Long Luyên mỉm cười nhẹ nhìn hắn một cái, nói:

- Sư đệ... Đánh răng rửa mặt đi, chúng ta đi thôi.

Dứt lời, nàng liền kéo Tiểu Hắc đi đánh răng rửa mặt rồi sau đó soạn chút y phục, lấy một chút ngân lượng rồi xuất sơn.

Trên đường đi hơn trăm dặm đều là một đường Lưu Long Luyên cõng hắn, cùng với hành lý mà phóng đi, tại vì tốc độ của nàng nhanh một cách phi thường, Tiểu Hắc dù có vận dụng cả Hắc Phong Bộ của mình cũng không cách nào theo kịp được, chỉ còn cách nương nhờ nàng mà thôi. Với lại... Nếu Tiểu Hắc hắn không đi, hắn cảm tưởng rằng bản thân mình sẽ bị bản thân nàng xẻ ra thành từng mảnh mất.

Tuy là Lưu Long Luyên mạnh thì mạnh thật đấy, nhưng linh thú cũng không phải dạng vừa, một con linh thú tuy chỉ sỡ hữu mức linh lực ngang với võ giả Luyện Linh Cảnh mà thôi, nhưng vì đặc trung của loài thú nên bọn chúng khỏe ngang ngửa với võ giả cấp bậc Võ Sư. Mà loài linh thú cả người to lớn có thể chứa được hai người trên lưng càng là loại không bình thường, chí ít cũng phải là cùng cấp bậc với Tiểu Hắc trở lên. Hắn kỳ thực không biết bản thân Lưu Long Luyên có địch lại được nó hay không?

Hắn thắc mắc hỏi:

- Long Luyên tỷ... Đệ nghĩ lại rồi. Linh thú nếu không trăm người cùng nhau vây bắt, nếu không thì không cách nào chế ngự được nó. Tỷ đệ chúng ta chỉ có duy nhất hai người, dù thực lực của tỷ có cao đi chăng nữa thì cũng không cách nào chế ngự được nó....

Lưu Long Luyên nghe thế chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói với hắn:

- Chuyện đấy à? Sư đệ yên tâm đi. Tin tưởng ở tỷ, tỷ nhất định sẽ không để cái con linh thú kia làm hại đến dù chỉ một sợi tóc của đệ đâu.

Chứng kiến nàng nói với vẻ tràn đầy tự tin như thế, Tiểu Hắc tương chút không bít phản ứng làm sao. Rõ ràng nàng ta chết đi rất có lợi cho hắn, nhưng cốt cách làm người của Tiểu Hắc vẫn còn, hắn vẫn cảm thấy rất thương xót nếu chỉ vì một chuyến đi như thế mà mất đi một người mà bản thân mình quen biết tại cái thế giới xa lạ này.

Chả mấy chốc với thân thủ nhanh nhẹ của Lưu Long Luyên, không cần đến bộ pháp, chỉ riêng tốc độ chạy căn bảng của nàng cũng đủ vượt trên con số hai trăm dặm trên nửa canh giờ rồi. Nên rất nhanh đã đi đến dưới chân núi Tỷ Ngọa.

Tỷ Ngọa Sơn này là một ngọn núi băng tuyết cực kỳ bất thường. Rõ ràng là xung quanh nó là rừng rậm nhiệt đới, nóng ẩm, gió hè thổi quanh năm, thế mà một ngọn núi này cứ như là từ trên trời rơi xuống, sừng sừng tô một màu trắng hơn chục dặm xung quanh, tạo cho người đến đây một loại cảm giác lạ kỳ khó tả.

Tiểu Hắc được Lưu Long Luyên đặt ở trong một hốc cây tại cánh rừng phía bên dưới. Sau đó nàng ngưng linh khí của mình, hóa ra một chỉ băng điểm vào giữa ngực hắn. Điểm chỉ băng này tuy tỏ ra hàn khí lạnh lẽo đến chết người, nhưng khi được điểm vào trong người của Tiểu Hắc thì nó lại ấm áp một cách thần kỳ, hệt như cái khuôn mặt đáng sợ của đại sư tỷ Lưu Long Luyên vậy.

Ấn này nằm trong bảy mươi hai chiêu thức của Băng Phong Võ Kỹ, được gọi là Thần Băng Ấn. Loại ấy này khi điểm vào sẽ lan ra thành một ấn băng trên người được ấn, khi có thứ gì công kích được ấn thì Thần Băng Ấn sẽ nhanh chóng vận động, tỏa ra băng khí bao lấy người được ấn một lớp băng cực kỳ dày, cực kỳ cứng hệt nhưng thiết cương, dưới thực lực của người thì ấn thì không cách nào phá hủy được.

Đặt ấn xong, Lưu Long Luyên cười nhẹ một cái với hắn, khiến cho Tiểu Hắc không rét mà run, nàng nói:

- Nhớ trốn kỹ nhé sư đệ.

- Vâng...

Dứt lời, nàng nhúng người xuông đất rồi nhảy một lần, cao hơn trăm trượng, bay thẳng lên đỉnh ngọn núi tuyết đấy.

Võ giả không giống như tu tiên giả có thể mượn lực thiên địa mà tự ý phi hành, chỉ có thể dùng vài cách đặc thù như là dùng linh thú phi hành, dựa vào một món bảo bối nào đó có năng lực phi hành mà mang bản thân mình bay cao lên, hoặc là thức tinh thứ được gọi là Điêu Kỹ, trên lưng mọc ra một đôi cánh, có thể tùy ý mà bay lượng. Tất nhiên Lưu Long Luyên hoàn toàn không sỡ hữu bất kỳ thứ gì trong những thứ được kể trên, nhưng nàng căn bản không cần quan tâm, bởi vì thân thể quá mức cường hãn, có bay hay không thì cũng không mấy quan trọng.

Thấy nàng phóng đi mất, Tiểu Hắc thở phào một cái đầy nhẹ nhõm, tự nói:

- Áp lực chết ta rồi. Ta ở cùng với sư tỷ còn căn thẳng hơn khi đối đầu với đám ma nữ đó nữa. Đám ma nữ đó, mặc dù cường đại, nhưng không phải là không có cách để mà phản kháng lại được. Nhưng mà... Long Luyên tỷ thực sự quá mức bá đạo đi. Kể cả có phóng nhãn ra cả tu chân giới, cũng không có ai có cửa so bì cùng với nàng.

- Không được, thời điểm này là thời điểm tốt nhất. Trốn trong rừng thì dù cho sư tỷ kia có thiên nhãn cũng không cách nào tìm được mình. Nhất định phải chớp lấy thời cơ.

Nhủ thầm với bản thân mình xong, Tiểu Hắc ôm lấy gánh hành lý của mình, bỏ lại gánh hành lý cả Lưu Long Luyên mà chạy thẳng vào trong cánh rừng đằng sau.

Khu rừng này tuy gậm rạp, nhiều cây cối, nhưng đây là buổi sáng, cộng thêm địa hình quanh đấy cũng rất bằng phẳng nên Tiểu Hắc có thể dễ dàng chạy đi được chục dặm trong khoảng thời gian. Tuy vậy, cánh rừng này cũng không là một nơi hung hiểm, không hề an toàn một chút nào. Vừa đi chưa được bao nhiêu, còn chưa gặp làng mạc thì Tiểu Hắc đã phải đối mặt ngay với một con gấu đen đang bắt cá bên cạnh dồng xong.,

Con gấu này dựa theo góc nhìn của hắn chí ít cũng phải to bằng một căn nhà bốn tầng, cao tầm mười mấy mét, kích thước của nó có thể dễ dàng ôm chặt lấy một tảng đá to gấp mấy chục lần người trưởng thành bình thường. Không những thế, con gấu đen này còn thuộc loại linh thú, đầu nó mọc ra một cái sừng đen rất là dài, trên người lại nổi lên những tảng thịt đen đã chai sạn, tạo thành một bộ áo giáp cực kỳ kien cố, hai tay đằng trước của nó phát triển cơ bắp to một cách bất thường, hiện rõ lên từng khối thịt, không giống với những con gấu khác bình thường.

Nhìn thấy đối phương tàn bạo cắn nuốt cá bên cạnh suối, biến con suối trong veo trở thành một dòng huyết lưu chảy xiết, thì Tiểu Hắc đã cảm nhận được lực lượng đối phương đã vượt xa mình, chí ít cũng phải là cấp bậc Tông Sư đại viêm mãn trở lên. Mà với thân phận là yêu thú, thực lực vượt xa võ giả thông thường, nếu không lập nên một đội thì gần như là không thể tạo nên được bất kỳ nguy hiểm gì đối với hung thú kia.

Thấy vậy Tiểu Hắc âm thầm chuồng đi. Nhưng bất chợt ánh mắt đỏ ngầu của con gấu đen kia giáng xuống bên hắn, khiến cho Tiểu Hắc không thể không quay đầu nhìn lại.

Hắn thấy con gấu đen kia nhe hàm răng sắc nhọn nhuốm đầy máu đỏ nhìn hắn, thì Tiểu Hắc thầm than một tiếng:

- Toang rồi...