Chương 6: Đáng Sợ

Một người đứng kế bên Xa Nguyệt Lôi lau mồ hôi trán hướng hắn dò hỏi.

- Lôi đại nhân, chúng ta phải làm sao đây? Tiểu nhân thấy sự tình này không bình thường chút nào...

Lời này không phải là giả, y là một trong những chiến binh tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ lưỡng, đứng trước ngàn vạn đại quân địch chưa chắc đã run sợ, vậy mà chỉ là bầy sói "hơi đông" trước mặt đã gây cảm giác áp bách khiến hắn run rẩy từ trong nội tâm. Chắc chắn có một tồn tại nào đó kinh khủng hơn ở quanh đây, ẩn nấp đằng sau bầy sói, ngoài lý do đó ra y không thể nghĩ đến nguyên nhân nào khác đã nâng khí thế của bầy sói hoang này lên.

Xa Nguyệt Lôi im lặng gật đầu, cặp mắt mở to cố gắng tìm kiếm thân ảnh "quen thuộc", nhưng ngoại trừ những đôi máu hau háu nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn thì không hề có bất cứ sự hiện diện nào khác.

Xa Nguyệt Lôi tin chắc gã quái vật kia đang ở rất gần đội ngũ của hắn, cái cảm giác bồn chồn này không sai vào đâu được...

Đứng trước bờ vực tuyệt vọng, Xa Nguyệt Lôi cắn răng gầm lên.

- Quân khốn kiếp, có gan thì ra đây đi, đừng chơi trò mèo vờn chuột với bọn ta nữa, hãy ra đây chiến một trận như một chiến binh thực thụ...

Như để đáp lại Xa Nguyệt Lôi, từ trên các cành cây cao, tiếng loạt xoạt bắt đầu vang lên, âm thanh có mặt ở khắp mọi nơi.

Mọi người hốt hoảng ngẩng đầu nhìn quanh, bầy sói lúc này cũng như phát cuồng đồng thanh tê hống, chấn cho màng nhĩ đám người ở giữa lắc lư.

Bất chợt từ không trung cao cao, một bóng hình lấy tốc độ thiểm điện nhảy thẳng vào giữa mười vòng tròn người, vì tiếng động náo nhiệt quá lớn nên không ai để ý vị khách không mời mà tới kia.

Mãi đến khi lưỡi đao sắc bén chém đôi người năm tên ở gần thì mới bắt đầu có thành viên trong đội chú ý đến.

Gần như là phản ứng theo bản năng, gần trăm người đồng loạt tự đánh động lẫn nhau sau đó dạt ra bao quanh thân ảnh đứng ở trung tâm.

Đó là một thiếu niên tầm mười hai mười ba tuổi, nếu chỉ nhìn gương mặt thì là vậy, còn vóc dáng thì có thể nói rằng cách biệt một trời một vực, không những cao lớn hơn đồng trang lứa mà còn tràn ngập vô số vết sẹo, có những vết không hợp lẽ thường chút nào, như vết đao chém ở ngực, chỉ cần nhìn kích thước và hình dáng thì có thể nhận ra vết thương đó nếu đặt trên người bình thường chắc chắn đã chết từ sớm.

Chưa kể đến thanh đao trên tay thiếu niên là thứ vũ khí không tầm thường, chiều dài vượt trội cơ thể hắn, toàn bộ từ trên xuống dưới đều được đúc từ sắt, mức độ cứng rắn hơn xa những thanh đao cán gỗ dùng cho binh sĩ thông thường. Cân nặng của nó chỉ có những mãnh tướng thực thụ mới đủ sức cầm nổi.

Lần đầu tiên trông thấy nhân dạng của Minh, đám người Xa Nguyệt tộc như lâm vào cõi u mê, vậy ra từ đầu tới cuối, con quái vật đáng sợ ẩn nấp trong rừng chỉ là một thằng nhóc còn chưa tới tuổi trưởng thành?

Đây chẳng khác nào sỉ nhục hàng ngàn chiến binh và gần chục bộ lạc thiện chiến không bằng một đứa con nít? Đả kích này thực sự quá lớn, trong thời gian ngắn khó mà chấp nhận nổi.

Dẫu vậy, họ không thể không thừa nhận thiếu niên trước mặt chính là kẻ mấy năm nay bọn họ luôn tìm kiếm, loại khí tức hung tợn khiến cả không gian xung quanh giảm hẳn nhiệt độ tỏa ra từ người nó, tuyệt đối là minh chứng rõ ràng nhất.

Không đợi tất cả người có mặt ở đây hồi phục tình thần, Minh ngẩng đầu mỉm cười dữ tợn, giọng nói tựa như tu la địa ngục vang vọng giữa rừng xanh.

- Giết chúng!

Tức thì, bầy sói trở nên cuồng bạo bất thường, đồng loạt lao về phía đám người giơ nanh múa vuốt cắn xé.

Máu tươi và tiếng kêu thảm thiết tràn ngập một mảnh rừng, gần một phần ba quân lính chết ngay sau đợt công kích đầu tiên.

Ở trung tâm, Minh không khác gì ác quỷ vung thanh đao nặng gần trăm ký cắt đầu từng tên một, cứ mỗi nhát chém lướt qua đều lấy xuống bốn năm cái đầu lâu, trên gương mặt bọn chúng chỉ có một biểu tình, chính là hoảng sợ, tuyệt vọng, hoàn toàn giống với tử trạng của những người chết dưới tay Minh trong quá khứ.

Chưa tới mười phút, toàn đội quân trăm người không một ai sống sót, mà thảm trạng đáng thương nhất là Xa Nguyệt Lôi, bởi vì trước khi vào rừng hắn đã mạnh miệng không coi Minh ra gì, cho nên lúc chết hắn gần như là bị ngũ mã phanh thây.

Bầy sói chia nhau hưởng thụ thành quả sau trận chiến, lúc xé thịt mấy cái xác chúng thường đưa mắt nhìn lướt qua thân ảnh bị nhiễm đầy máu tươi đứng ở đằng xa, bất quá không dám nhìn quá lâu, đối với hung thần đó chúng vẫn rất sợ hãi.

Không để ý đến vết máu dơ bẩn bám trên người, Minh ngẩng đầu nhìn về hướng xa xăm lẩm bẩm.

- Đây là quà gặp mặt đầu tiên của ta... Sớm thôi các ngươi sẽ nhận được món quà chính thức, hy vọng các ngươi sẽ thích...

...

Hai ngày sau, một đội quân gần mười vạn người từ tám bộ lạc Xa Nguyệt, Sa Linh, Thổ, Hành Cát, Ba Lạp, Luân, Phùng và Minh Phụng, xuất phát xuyên qua khu rừng chắn ngang vùng sơn nguyên phía Bắc và phía Tây, rừng Đen.

Thống soái là Xa Nguyệt Thương Lạc, ba đại tướng phó soái lần lượt là Sa Linh Mạn, Phùng Âu và Ba Lạp Khắc.

Xa Nguyệt Thương Lạc có thể nói là chiến binh mạnh nhất khu vực sơn nguyên tiếp giáp phía Bắc này, cách đây vài năm Xa Nguyệt Thương Lạc chỉ huy sáu ngàn tinh binh bộ lạc Xa Nguyệt chống lại cuộc xâm lược đến từ tam đại tộc Luân, Minh Phụng, Phùng.

Cuộc chiến lấy sáu ngàn triệt hạ bốn vạn đại quân đã đưa cái tên Xa Nguyệt Thương Lạc sánh ngang với các tướng lãnh sơn tộc nổi danh trong quá khứ, thậm chí có người còn nói Xa Nguyệt Thương Lạc có thể đánh đồng với Vương Tử.

Chưa kể đến, sau chiến thắng hắn còn lãnh binh chiếm đoạt ngược lại ba đại tộc kia, khiến bọn chúng thiệt hại thảm trọng, cho đến bây giờ thì tụt xuống hạng bét trong bát tộc.

Cưỡi trên tuấn mã oai phong lẫm liệt, Xa Nguyệt Thương Lạc khoanh tay trước ngực trao đổi với các tướng lĩnh đi bên cạnh, bộ dạng oai phong mang theo sự tự tin mà chỉ những kẻ mạnh thực sự mới có.

- Có phải các ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại phát động tấn công xuống phía Tây lúc này không?

Không một ai trả lời, tất cả đều choáng ngợp trước sức mạnh khổng lồ đến từ Xa Nguyệt Thương Lạc, nghe danh đã lâu nhưng tới khi diện kiến thì họ mới chân chính hiểu được, hắn còn mạnh hơn trong lời đồn gấp nhiều lần, ở cạnh hắn bọn họ có cảm tưởng như ở cạnh một ngọn núi to lớn, áp lực đè nặng khiến nhiều người không thở nổi.

Làm như hiểu được cảm giác của chúng tướng lĩnh, Xa Nguyệt Thương Lạc nhếch mép tự trả lời câu hỏi của mình.

- Bởi vì nếu bây giờ chúng ta không phát động chinh phạt thì sẽ không còn cơ hội nào nữa...

- Cái... Ngài nói cái gì? Thương Lạc đại nhân, ngài không đùa bọn thuộc hạ chứ?

Lần này thì cả đám đều đồng thanh, ai cũng kinh ngạc trợn mắt nhìn nhau, không hiểu Xa Nguyệt Thương Lạc đang ám chỉ điều gì...

Trong khi đoàn quân dần xâm nhập và rừng Đen, thì ở phía bìa rừng cách nơi này hơn mười dặm, vượt ngoài khoảng cách quân trinh sát có thể mò đến, một thân ảnh xách theo thanh đao quá khổ so với thân hình chậm rãi bước ra khỏi bóng tối của khu rừng.

- Bữa tiệc máu sắp sửa bắt đầu rồi... Khà khà!!