Chương 10: Trận Chiến Cuối Cùng

- AAAA!!!

Trong khu rừng, toán tướng lĩnh đi đầu gần như lâm vào điên cuồng, cặp mắt tên nào cũng đỏ rực, toát lên vẻ hung lệ dị thường.

Xa Nguyệt Thương Lạc chấn động đến không còn bình tĩnh nổi nữa.

- Ai làm?? Ngươi nói là ai làm??

- Không... thuộc hạ... thuộc hạ không biết...

Tên lính truyền tin như bị tảng đá khổng lồ nện lên ngực, hô hấp dồn dập nói không ra hơi.

Đoàn kỵ binh phi như bay xuyên thẳng qua khu rừng, ngôi làng gần nhất dần dần hiện ra trước mặt, có điều lọt vào mắt họ không phải là cảnh tượng vui mừng hân hoan đón chào của đồng bào, mà là máu tanh, là thi thể, là thê lương, là tận cùng của địa ngục.

- Uwaaaaaa!!!...

Mấy ngàn chiến binh Xa Nguyệt tộc quỳ rạp xuống đất, nước mắt nước mũi chan hòa trên mặt, có người muốn tiến tới tìm xác thân nhân nhưng lại không thể phân biệt được đâu mới là người thân của mình.

Bầy thú hoang rải rác khắp nơi đã và đang gặm nhấm thi thể họ, hiếm thấy cái xác nào còn đầy đủ hình hài.

Cảnh tượng tương tự xảy ra ở tám nơi khác, toán quân đã chia ra và quay trở về tộc mình, đau khổ tột cùng ngập tràn tâm trí họ.

Quân đội sơn cư tộc cũng được thông báo về tình hình đang diễn ra, ngay cả địch nhân như họ cũng cảm thấy đây là chuyện không tưởng.

- Đại nhân, hai mươi lăm vạn nhân mạng... Thực sự đã bị tàn sát hết rồi sao?

Dương Đoan Hòa nhíu mày liễu trầm ngâm không nói, nàng đang nghĩ đến liệu có phải là quân Hung Nô đã làm ra chuyện này hay không.

Suy nghĩ vừa hiện lên ngay lập tức liền bị bác bỏ, hiện tại Hung Nô hẳn là không có thời gian mới đúng, vậy thì ai làm?

"Vẫn nên cẩn thận thì hơn..." Nghĩ nghĩ, Dương Đoan hòa ra lệnh.

- Toàn quân di chuyển chậm lại, chờ trinh sát báo cáo tình hình rồi tính tiếp.

Mệnh lệnh vừa ra, bốn vạn đại quân sơn cư lập tức giảm tốc độ, những chiến binh của một bộ tộc thiên về dò xét địa hình rời vị trí, gia nhập vào quân trinh sát tiến lên phía trước theo dõi tình huống.

Nếu là lúc bình thường, trong trường hợp này cần phải giữ bình tĩnh hết mức để suy xét, thế nhưng đại quân bát tộc vì bi thương quá độ nên đã triệt để điên cuồng, bây giờ cho dù đánh đổi tính mạng bọn họ cũng phải tìm cho bằng được hung thủ và giết chúng.

Bọn họ không thèm nghe lệnh chỉ huy nữa, tất cả cùng tỏa ra khắp nơi tìm kiếm, hy vọng phát hiện được manh mối do kẻ thủ ác để lại.

Dần dà, bắt đầu có người tìm được tới cánh đồng nằm giữa rừng Đen.

- Có người ở kia!! Là một đứa bé...

Mấy binh lính tìm tới nơi vội vàng reo lên sau đó thúc ngựa chạy qua, đối với họ chỉ cần thấy người sống sót đã là niềm vui khó khăn rồi.

Tuy nhiên khi đến gần thì tất cả đều bị hung sát chi khí bao quanh người thiếu niên dọa sợ, thiếu chút vỡ mật mà chết.

Chiến mã hí vang lồng lộn, dù kéo thế nào cũng không tiến lên phía trước, bất đắc dĩ đám sơn tộc chỉ có thể xuống ngựa chậm rãi bước lại gần thiếu niên.

- Này nhóc... ngươi là người của tộc nào vậy? Sao lại ở đây?

Không có tiếng đáp trả, ngay cả tiếng hô hấp cũng không cảm nhận được, đám sơn tộc cho rằng thiếu niên đã chết nên chân bước nhanh hơn, họ không để ý dưới chân thiếu niên còn vương vãi rất nhiều xương vụn và lông thú.

Khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa tới năm mét, thiếu niên chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực tựa ác ma xoáy thẳng vào tâm thần mấy tên sơn tộc, trong khoảnh khắc họ ngừng bước chân, thân hình cứng ngắt như bị định thân thuật.

Đại đao cắm sâu trên đất được rút lên sau đó quét ngang một vòng.

Đầu người rơi xuống như sung rụng, máu tươi bắn tung tóe nhuộm đỏ một vùng.

Minh đứng dậy, khí thế tích súc hơn mười ngày qua bất ngờ bùng nổ, trong mắt đám sơn tộc hắn như một người khổng lồ, áp lực cường đại vượt xa chủ tướng Xa Nguyệt Thương Lạc của bọn họ.

Chẳng mấy chốc, toàn bộ sơn tộc xung quanh đều chết dưới đao của Minh, hắn đứng nhìn bìa rừng đằng xa.

- Nhanh tới đây đi, chúng ta sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện, các ngươi sẽ không có ai bỏ trốn đâu nhỉ?

Không lâu sau, lại có người tìm tới cánh đồng, lần này con số đông hơn trước, khoảng vài trăm người, hiển nhiên là đã phát hiện ra điểm bất thường ở đây.

Chứng kiến những phần thân thể đứt lìa dưới chân Minh, mấy trăm sơn tộc nổi cơn thịnh nộ, họ cho rằng Minh là một trong những kẻ gây nên thảm cảnh diệt tộc của bọn họ.

Sẽ là một sai lầm nếu đổ hết tội lỗi lên một người xa lạ không quen biết, nhưng lần này họ đoán trúng rồi...

- Guaaaa.... Giết hắn!!!

- Giết!!!

- Phanh thây hắn!!

Mọi người đỏ mắt điên cuồng gầm thét thúc ngựa lao về phía Minh, sát khí hừng hực bốc lên cao.

Cánh đồng chớp mắt liền biến thành bãi chiến trường đẫm máu.

Mấy trăm kỵ binh đang trên đà hưng phấn dày xéo mặt đất thì bỗng nhiên mấy con ngựa như phát cuồng, tương tự đợt trước, chúng không dám tiếp cận Minh một chút nào, trong cặp mắt đục bị nỗi sợ hãi xâm chiếm.

Không riêng gì chúng nó mà cả những chiến binh sơn tộc cũng đã nhận ra sự đáng sợ ở thiếu niên trước mặt, nhưng dù là kẻ địch mạnh như thế nào chăng nữa thì họ vẫn không lùi bước, kia là kẻ đã giết thân nhân của mình, không có lý do nào để họ bỏ qua cơ hội trả thù khó được này.

- Mẹ kiếp, lũ súc sinh vô dụng...

- Mặc kệ chúng, tất cả xuống ngựa cùng xông lên giết tạp chủng kia.

Mai Tạp Hợi dẫn đầu tụt xuống ngựa, hắn tập hợp mọi người thành hai nhóm bộ binh theo hai hướng tấn công Minh.

- Lữ Đằng, Sa Lợi, hai ngươi chỉ huy hai nhánh bộ binh cùng tiến lên, chú ý cẩn thận, kẻ đó không đơn giản đâu.

- Được!! Dù hắn là ai hôm nay cũng phải chết...

- Tốt! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta sẽ giết tên cẩu tặc này báo thù cho những vong linh đã mất.

- AAA!!!...

- Giết!!!

Mấy trăm người trán nổi gân xanh biểu thị phẫn nộ cùng cực, dưới hiệu lệnh của Mai Tạp Hợi tất cả cùng lao lên, ý định lấy đông thắng ít, băm vằm ác nhân kia thành trăm ngàn mảnh.

Minh nhàn nhạt liếc nhìn hết thảy, mặt không chút biểu tình nhẹ nhàng cất bước, tay cầm đao khẽ run lên từng đợt, không phải hắn sợ mà là kích động, cuối cùng ngày hắn chờ đợi mấy năm ròng cũng đã đến.

Không thể kìm nén được cảm xúc tiêu cực đang dâng lên trong lòng, Minh ngoác miệng gào lên.

- Bọn chó chết, hôm nay là ngày tàn của của các ngươi, ta sẽ giết, giết không chừa một tên nào... Hãy trả giá cho sự ngu xuẩn mà các ngươi đã gây ra bảy năm trước!!

Dứt lời, tốc độ của hắn đề thăng đến cực hạn, để lại tàn ảnh sau lưng.

Lữ Đằng còn chưa kịp hiểu Minh đang nói cái gì thì một vật thể sáng loáng phảng phất bốc lên mùi tanh của máu hiện ra trước mặt.

- Cái...

Đầu hắn trong tích tắc bị chém làm đôi, não tương và máu hòa lẫn vào nhau bắn thẳng lên trời.

- Lữ Đằng!!

- Lữ Đằng đại nhân!!

- Tên khốn này, ta giết ngươi!!

Đồng đội và binh lính thuộc hạ gào lên bi thống, bọn họ bất chấp tính mạng xông lên.

Lưỡi đao đoạt mệnh bay múa khắp không gian, đầu người cùng tàn chi rơi rụng như mưa, thân ảnh ở giữa hỗn chiến giống như tử thần, chỉ cần hắn đi tới đâu là nơi đó sẽ máu chảy thành sông, không người nào sống sót.

Mai Tạp Hợi vòng ra được sau lưng Minh, hắn dồn hết sức lực toàn thân ném mũi lao trong tay.

Mũi lao xé gió phóng thẳng tới đầu Minh, hắn như có mắt sau lưng vung đao chém gục ba tên sơn tộc trước mặt, tay còn lại gọn gàng chụp lấy cây lao, lực đạo chỉ khiến tay hắn hơi rung lên một chút rồi thôi.

Minh liếc mắt nhìn lướt qua Mai Tạp Hợi lẩm bẩm.

- Trả cho ngươi...

Vụt!!

- AAA... Mai Tạp Hợi đại nhân!!

Mai Tạp Hợi gục xuống trong vũng máu, cổ họng bị xuyên thấu một lỗ to cỡ cổ tay, còn mũi lao thì bay thẳng tiếp ra phía sau ghim lên đầu ba tên lính khác rồi mới cắm xuống đất.

Mất đi thủ lĩnh, Minh dễ dàng tiêu diệt đám lính lác còn lại.

Xung quanh hắn lúc này toàn là xác chết, cánh đồng vốn xanh ngát tươi đẹp bây giờ bốc mùi tanh tưởi nồng nặc, sát khí lẫm nhiên vẫn còn đọng lại không hề tiêu tán.