Chương 3: Thật Giả Lẫn Lộn 3
Trong hai ngày này, Vân Xu vẫn sinh hoạt như cũ, buổi sáng tám giờ rời giường, giữa trưa và tối đúng hạn ăn cơm, thời gian còn lại đều ngồi trên sô pha xem TV.
Nàng tùy ý dựa vào sô pha, trên TV là một gameshow khôi hài, tiết mục này tháng trước bắt đầu nổi như cồn khắp cả nước, khiến vô số người ôm bụng cười ầm, được phong tiết mục thần tác khó có được.
Nhưng mà với Vân Xu thì nàng chẳng mảy may kích động.
Thay vì nói nàng đang xem TV còn không bằng nói nàng đang làm nhiệm vụ, cũng giống như ăn cơm vậy.
Không phải nàng đang sống mà đang ở lại nhân gian chịu dày vò.
Mãi đến ngày 27, khi Vân Xu thức dậy, ánh mắt rạng ngời hơn hẳn trước đó.
Nàng dành một khoảng thời gian dài dọn dẹp nhà cửa, lau chùi tro bụi thật dài, cửa sổ cũng trở nên sạch sở hơn, cất tất cả nồi niêu chén bát vào tủ chén.
Cứ thế mãi đến hai giờ chiều, rốt cuộc tổng vệ sinh cũng kết thúc.
Vân Xu mở cửa, đứng lại một chút, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách ấm áp, kính râm thật dày ngăn chạn mọi cảm xúc vui buồn phía sau.
Căn phòng này đã cùng nàng trải qua ngần ấy thời gian, không biết sau này sẽ rơi vào tay ai, hy vọng người sau sẽ đối xử tử tế với nó.
Bảo vệ tiểu khu sớm đã nhận ra Vân Xu, đối với việc nàng luôn ăn mặc kín đáo cũng chẳng để bụng, chỉ có chút tò mò không biết sao giờ này nàng lại ra ngoài, không giống với ngày thường.
Vân Xu nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu:
“Lý thúc, có thể phiền ngươi một chuyện không?”
Lý thúc có chút kinh ngạc, từ mấy năm trước người thân của Vân Xu qua đời, nàng cơ hồ tự nhốt bản thân ở nhà, nếu không phải cần ăn để sống, hắn tin đối phương tuyệt đối có thể ngồi xổm ở nhà tới thiên hoang địa lão.
Mấy năm nay Lý thúc vẫn luôn tiết hận, cứ nghĩ nàng bị bóng ma tâm lý, người thân của Vân Xu rất tốt, là ân nhân của hắn ta, cho nên hắn cũng có thê vài phần chú ý với Vân Xu.
Nghe Vân Xu nhờ vả, hắn nói thẳng:
“Có chuyện gì? Nói đi.”
Vân Xu lấy một phong thư từ trong túi ra đưa cho hắn, sau hai giây trầm mặc mới nói:
“Nếu sau này có người tới tìm ta, mong ngươi giao phong thư này cho bọn họ.”
“Được, có gì đâu.”
Lý thúc nhiệt tình cười nói:
“Yên tâm đi, giao cho ta.”
“Đúng rồi, những người đó trông như thế nào? Hay nói mặc quần áo ra sao?"
“....”
Vân Xu thấp giọng nói:
“Khi gặp bọn họ, ngươi sẽ biết.”
Đây là có ý gì? Lý thúc mờ mịt.
“Không có gì nhận dạng sao?”
“......Không có, Lý thúc, đến lúc đó người sẽ biết nên giao cho bọn họ.”
Vân Xu đã nói như vậy, tuy rằng Lý thúc có chút buồn bực nhưng không hỏi nữa.
“Vân Xu à, ngươi đừng phiền Lý thúc lải nhải, ngươi còn trẻ, không có việc gì thì ra ngoài nhiều chút, phơi nắng hít khí trời, ngươi còn có tương lai, ta tin chắc bà ngươi cũng không mong ngươi cứ sống khổi như vậy.”
Lý thúc không nhịn được vẫn phải lải nhải hai câu, hy vọng đứa nhỏ này có thể nghe vào.
Nghe Lý thúc nhắc tới nãi nãi, tay Vân Xu run lên:
“Ta đã biết.”
“Lý thúc, cảm ơn.”
“Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, việc nhỏ thôi, có phải ngươi có việc muốn làm không, đi nahnh đi.”
Vân Xu ngồi trên xe taxi, đi tới nơi đã định.
Nửa giờ sau, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa tiểu khu, Lý thúc thấy xe lạ thì vội ngăn lại, gõ cửa kêu tài hạ cửa sổ xe:
“Tiên sinh, xe lạ vào tiểu khu chúng ta đều phải tiến hành đăng ký, phiền toái xuống đăng ký một chút.”
Tài xế nghe xong cũng không xuống xen ngay mà nói với người ngồi phía sau:
“Trì tiên sinh, ta xuống đăng ký một lúc.”
Đợi đối phương gật đầu đồng ý xong, tài xế mới cởi dây an toàn, đi tới chỗ đăng ký.
Lý thúc thấy thế không nhịn không được tặc lưỡi, cũng đoán được người ngồi sau không phú cũng quý, bất quá thái độ vẫn rất phối hợp.
Lý thúc đi tới bên cạnh tài xế, thấy đối phương đang điền vào mục nguyên nhân…. Từ từ…. đó là….
“Tiên sinh, các ngươi tới tìm Vân Xu sao?”
Tài xế sửng sốt:
“Ngươi là?”
Chẳng lẽ bảo vệ biết Vân Xu tiểu thư?
Lý thúc đánh giá họ rồi nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là người mà Vân Xu đã nhắc tới trước khi đi?
Vân Xu nói chỉ cần hắn nhìn là sẽ biết, chẳng lẽ đó là người ngồi trong chiếc xa lạ này, Vân Xu là muốn hắn gửi bức thư nọ cho bọn họ sao?
Tài xế chú ý tới biểu tình của bảo vệ, đi đến sau xe nói hai câu với người ngồi bên trong.
Rất nhanh, người ngồi sau xe đã đi tới trước mặt Lý thúc.
Nam nhân trước mặt có thân hình cao lớn, khí thế cường thịnh, tây trang thanh lãnh, tựa như mấy lão bản thường xuất hiện trên TV, tuy khí tràng lạnh lùng nhưng khi cất lời vẫn vô cùng lễ phép”
“Xin chào, ta là thân nhân của Vân Xu, hôm nay là đặc biệt tới tìm nàng.”
Vẻ mặt Lý thúc khiếp sợ, Vân Xu thế mà còn người thân, xem ra thư tín hẳn là giao cho bọn họ rồi, thời gian trùng hợp tới mức khiến Lý thúc nhanh chóng tin tưởng lời đối phương nói.