Chương 18: Họp Gia Đình 2
Những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này khiến Trì Tiêu Tiêu rất khó chịu, cảm giác áy náy đối với Vân Xu cũng tan biến, một người phụ nữ mưu mô thâm sâu như vậy, nàng không thể để nàng ta về nhà gây họa cho người nhà được.
Ánh mắt Trì Tiêu Tiêu kiên quyết.
“Trì Hiền ngươi nói xem, ta đã làm gì.”
Ánh mắt Trì Châu nhìn về phía hắn.
Trì Hiền cũng nghẹn lời như ba Trì, Trì Châu trừ việc đưa Vân Xu đến công ty ra, thật sự không làm gì hết, chuyện đón Vân Xu về, vốn đã từng nhắc đến khi trước, chuyện vào công ty, ban nãy cũng đã giải thích Vân Xu là con cháu nhà họ Trì vốn dĩ có quyền lợi được vào công ty.
Nhất là bây giờ Vân Xu chỉ ở cạnh Trì Châu, ngay cả chức vụ chính thức cũng không có.
Trì Hiền không nói ra được lý do.
Mẹ Trì ở bên cạnh lên tiếng:
“Trì Châu, chúng ta không ngăn cản ngươi đón Vân Xu về, nàng là con gái ta, tất nhiên ta cũng nhớ nàng, nhưng Tiêu Tiêu đã ở với chúng ta hơn hai mươi năm, ngươi cũng thấy con bé trưởng thành, sao lại nhẫn tâm để nàng tủi thân như vậy.”
“Nếu thật sự muốn nhận lại đứa nhỏ kia, chúng ta còn rất nhiều cách khác.”
Sau khi biết Vân Xu không có ba mẹ nuôi, phản ứng đầu tiên của mẹ Trì không phải là lo lắng cho cuộc sống trong quá khứ của nàng, mà là thở phào nhẹ nhõm, như vậy sẽ không có ai đến giành Tiêu Tiêu với mình, sau khi không còn lo lắng nữa mẹ Trì thật sự cũng có vài phần mong nhớ con gái ruột.
Nhưng tất cả đều phải xây dựng trên cơ sở không thể ảnh hưởng đến Trì Tiêu Tiêu.
Lúc này Vân Xu đã uy hiếp đến Trì Tiêu Tiêu, mẹ Trì không thể chấp nhận được.
“Chúng ta có thể nói với bên ngoài năm đó mang thai song sinh, chỉ là vô tình lạc mất Vân Xu.”
Mẹ Trì đưa ra đề nghị, thực ra lúc ban đầu nàng chuẩn bị nhận Vân Xu làm con gái nuôi, vừa có thể nhận lại con gái ruột, Trì Tiêu Tiêu cũng có thể tiếp tục làm cô chủ kiêu ngạo nhà họ Trì.
Đáng tiếc với tính cách của Trì Châu chắc chắn sẽ không cho phép, hắn vẫn luôn cứng nhắc như vậy, nói một không hai.
Đành phải lùi một bước để tính cách khác, tuyên bố năm đó mang thai sinh đôi.
Nhưng điều khiến mẹ Trì chấn động là, ngay cả đề nghị này mà Trì Châu cũng từ chối.
“Mẹ, ta đã nói nên thế nào thì phải như thế đấy, chắc chắn phải công khai thân phận của hai người.”
Nghe thấy câu này, trong lòng Trì Tiêu Tiêu lạnh buốt, anh cả quả nhiên đã bị Vân Xu mê hoặc, không hề nhớ đến tình xưa chút nào, họ đã làm anh em hai mươi lăm năm, tại sao anh cả lại tuyệt tình với nàng như vậy, lẽ nào quan hệ huyết thống quan trọng đến vậy sao?
Trì Hiền tức đến bật cười:
“Anh cả, ta thấy ngươi bị điên rồi, rốt cuộc người phụ nữ kia đã cho ngươi uống canh gì, chúng ta mới là người nhà của ngươi, ngươi phải hiểu rõ.”
“Người phụ nữ kia không trưởng thành ở nhà họ Trì, quỷ mới biết bị nuôi thành tính tình gì, nói không chừng từ đầu đến cuối đều là lừa gạt.”
Trì Hiền máu nóng bốc lên đầu, nói chuyện không lựa lời.
Trì Châu không lên tiếng, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên tất cả.
Nặng nề, thất vọng, thở dài.
Trong tầm mắt của anh cả, giọng nói của Trì Hiền càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mặt mày đỏ bừng, mạnh mẽ siết chặt nắm tay.
“Trì Hiền, sao ngươi lại trở nên như vậy, lần trước ta đã nói riêng với ngươi, lần này ngươi vẫn mở miệng vu khống Vân Xu, ngươi từng gặp nàng chưa, đã ở chung với nàng chưa, cứ tùy tiện mắng chửi người khác, với người bình thường đây đã là chuyện cực kì xúc phạm, huống hồ Vân Xu còn là em gái ruột của ngươi.”
Trì Hiền phản bác:
“Em gái của ta chỉ có một mình Tiêu Tiêu.”
Cho dù giọng nói rất nhỏ, Trì Châu vẫn nghe thấy, sự thất vọng trong mắt hắn càng nhiều hơn, không chỉ đối với Trì Hiền, còn là với những người khác trong nhà họ Trì.
Quý Thừa Tu tìm bác sĩ tâm lý cực kỳ nổi tiếng ở quốc tế cho Vân Xu, trải qua chẩn đoán của nàng, chắc chắn thời thơ ấu Vân Xu đã phải chịu đựng những chuyện rất đáng sợ, mới để lại ám ảnh tâm lý mà đến nay vẫn không thể tan biến.
Chuyện này hắn cũng từng nói với người nhà họ Trì, nhưng biểu hiện hôm nay của nhà họ Trì khiến hắn hiểu ra, họ hoàn toàn không quan tâm đến Vân Xu, thậm chí chưa từng để ý nàng, chỉ để dành tâm tư an ủi Trì Tiêu Tiêu.
Tình cảm nhiều năm coi trọng Trì Tiêu Tiêu không có gì đáng trách, nhưng sao có thể bỏ mặc không lo con gái ruột em gái ruột của mình được, Trì Châu không thể hiểu nổi, lạc mất hai mươi lăm năm, càng nên bù đắp cho Vân Xu đàng hoàng hơn mới phải.
Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn khi không đưa Vân Xu về nhà họ Trì, nếu không nàng sẽ tổn thương biết mấy, Vân Xu vốn là đứa nhỏ mẫn cảm với cảm xúc, cho dù dung mạo nàng tuyệt đẹp, có thể dễ dàng nhận được sự yêu thích, nhưng thói quen bày ra đó, thái độ nhà họ Trì dành cho nàng và Trì Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ có sự khác biệt.
Không tự chủ đối xử khác nhau cũng là một loại tổn thương sâu sắc.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của người nhà, Trì Châu nặng nề thở dài.