Chương 1: Tu Tiên Văn Hủy Đi Tơ Hồng (1)

Chuyện vai chính “Chiết Phương Thiên” vẫn còn sống làm Hồng Lam nhận thấy có điểm không đúng.

Theo cốt truyện phát triển, thời gian này đối phương đáng lẽ đã mắc bệnh bỏ mình, để nữ chủ xuyên qua có cơ hội ngăn cơn sóng dữ cho thanh lâu sắp đóng cửa, tạo nên một khúc “Minh nguyệt kỉ thì hữu” khuynh đảo bọn công tử dạo chơi thanh lâu, tiến tới thu hút hoàng đế và nhóm Vương gia mới phải, vậy mà hiện giờ...

“Mụ mụ nói đây là lần đầu tiên ngươi lên đài, hỏi ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Một cô nương trong lâu gõ gõ cửa phòng Hồng Lam, thốt ra một câu như vậy, ánh mắt tạm dừng chốc lát ở trên mặt của Hồng Lam, trong mắt nhịn không được lộ ra vẻ hâm mộ vô cùng.

Có một khuôn mặt như vậy, xưng là thần tiên phi tử cũng không quá, e là chỉ vừa bước lên đài đã có thể thu hút quý nhân tới vì nàng khuynh đảo, có lẽ thực mau sẽ có người chuộc thân cho nàng, sớm thoát ly cái địa phương này.

Thật là tốt...

Hồng Lam hơi hơi gật đầu: “Nói mụ mụ hãy yên tâm.”

Đối với ánh mắt hâm mộ kinh diễm của đối phương Hồng Lam đã thành thói quen, bất luận người nào sinh sống ở đây mấy năm đều sẽ quen nhìn ánh mắt người khác.

Gương mặt này của nàng là được người chơi nhào nặn vào mỗi buổi sáng, một chút một chút điều chỉnh số liệu mà thành, ở trong trò chơi không thể xưng là tuyệt sắc, nhưng khi chuyển sang thế giới thật lại là nhân gian hiếm có, bằng không tú bà cũng sẽ không hạ đại tâm tư bồi dưỡng nàng, thậm chí vì đề cao giá trị con người của nàng còn cho phép nàng làm “Điếu đồ con lừa cà rốt” —— bán nghệ không bán thân thanh quan nhân.

(Thanh quan nhân: ý chỉ những người phụ nữ chỉ bán nghệ thuật chứ không bán thân xác của họ. Họ không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, tinh anh mà còn biết đọc và viết, ngâm thơ và vẽ tranh. Tuy nhiên, tài năng của họ chỉ là tấm màn che đậy dục vọng, một khi thực sự khơi dậy hứng thú của người mua thì sẽ không còn giá trị tồn tại.)

Người lớn lên xinh đẹp sẽ luôn có đặc quyền.

Hồng Lam đóng cửa lại, một bên đặt chiếc cổ cầm lên bàn, điều chỉnh thử dây đàn một bên hỏi hệ thống: [ Đây là có chuyện gì, nhiệm vụ xảy ra sai sót? ]

[ Đã thông báo với không gian chủ, ký chủ xin chờ một lát, thực mau sẽ có đáp án.]

[ Ừ. ]

Nói chờ một lát, cố tình thẳng đến khi Hồng Lam lên đài đánh đàn vẫn không có chút động tĩnh. Hồng Lam cũng trầm ổn, như cũ theo kế hoạch ban đầu mà gảy đàn.

Tại thời điểm tiếng đàn vang lên, Hồng Lam liền đơn phương cắt đứt liên hệ cùng hệ thống bên kia.

Nàng chỉ là một phép thử, càng không phải là đệ tử chính thức của Trường Ca môn, đương nhiên không có chí khí giống bọn họ, đối với nơi pháo hoa đánh đàn là không sao cả, nhưng cũng có sự kiên trì của chính mình.

Thời khắc đánh đàn, trong đầu không có cái thanh âm máy móc làm phiền là tốt nhất. Chẳng sợ sẽ vì nó mà bỏ lỡ điều gì.

Thiếu nữ nhị bát niên hoa vén rèm châu lên đi ra, kinh hồng thoáng nhìn, chính là nữ hài cùng nữ tử trung gian, non nớt và thành thục mâu thuẫn mà hài hòa, cũng không làm gương mặt kia bớt đi vài phân nhan sắc, một vài khách làng chơi đứng gần ly đài tự giác ngừng việc phát ra tiếng động, e sợ thanh âm hơi lớn một chút sẽ khiến người trên đài kia hoảng sợ chạy mất. Những khách nhân cách khá xa bởi vì không thấy rõ, nói chuyện phiếm uống rượu vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm uống rượu, cũng có một số nhận được con mắt hình viên đạn của người trước mặt, tuy rằng không biết tại sao, nhưng vì da mặt mỏng nên động tác nhẹ nhàng không ít, thẳng đến khi tiếng đàn vang lên, những âm thanh ồn ào đó mới biến mất trong khoảnh khắc.

Tú bà tươi cười đầy mặt, phấn trên mặt bị lôi kéo đến mức phác phác lay động.

Nguyên bản bà ta còn nghĩ bồi dưỡng một cái đầu bảng tinh thông cầm kỳ thi họa, không thua tiểu thư khuê các, chỉ là sau khi Hồng Lam tiếp xúc huyền cầm chủ ý lập tức thay đổi, định ra về sau hết sức chuyên tâm luyện cầm kỹ đến cực hạn. Bà ta không hiểu gì về đánh đàn, nhưng bà ta biết khi bà ta nghe tiếng đàn của Hồng Lam tinh thần và thể xác vô cùng thư thái, một nữ tử thanh lâu, muốn tài nghệ tuyệt thế vô song có tác dụng gì, khiến cho khách nhân tìm hoan mua vui phóng túng thể xác và tinh thần cảm thấy thoải mái, vui vẻ bỏ tiền là đủ rồi. Tri âm? Tri âm có thể kiếm cơm ăn sao?

Các khách nhân mê say trong tiếng đàn không hề phát hiện ngoài cửa lại có thêm một người tiến vào, chỉ có tú bà liếc thấy bóng trắng đong đưa, đang muốn đi qua đón khách, thấy mặt, duyệt mỹ vô song khiến tú bà lập tức thất thanh.

Hồng Lam là dưới mí mắt bà ta từng chút trưởng thành, mỹ lệ bà ta cũng xem thành thói quen, hơn nữa khí chất lại ôn hòa yên tĩnh, vô hại vô cùng. Không bằng vị vừa tiến vào kia sương tuyết quanh thân, lạnh lùng khó gần.

Bồi người nọ tìm một góc ngồi xuống, tú bà mới tác quái giống như thiếu nữ mới lớn vỗ vỗ vị trí trái tim, nhỏ giọng mắng một câu: “Thật là sợ tới mức lão nương chân mềm nhũn. Tuấn tiếu ca nhi như vậy còn tới thanh lâu? Tìm dòng sông soi bóng bản thân là có thể cảm thấy mỹ mãn rồi.” Đặc biệt bà ta hiểu một đạo lý, vật lấy hi vi quý, hai gương mặt đẹp, lực đánh vào cũng không đủ mạnh, này này này… Đêm nay bà ta còn có thể bán người với cái giá tốt không đây?

Tú bà chỉ tâm niệm trồng một gốc cây rụng tiền khác, người trần mắt thịt không thể nhìn thấy đôi đồng tử quỷ dị trong mây đen từ trên trời giáng xuống, thủy quỷ từ trong nước bò lên trên, bắn ra từng đạo vệt nước trên mặt đất, quạ đen báo điềm đáp xuống ngọn cây, nếu có người cẩn thận quan sát mặt của con chim kia, lập tức có thể nhìn ra vẻ tham lam thèm nhỏ dãi trên đó.

Cũng ỷ vào vận mệnh quốc gia vô thường, long khí co đầu rút cổ ở hoàng thành chỉ có thể che chở cho huyết mạch thiên gia, không có năng lực xua đuổi hay áp chế, vì vậy yêu ma mới dám làm càn như vậy.

Bạch cốt trảo khổng lồ từ không trung tà vân vươn tới, chộp lấy “Chiết Phương Thiên”, nam tử vừa mới tiến vào trong phòng vẫn khép mắt bất động, bạch cốt trảo duỗi đến một nửa giống như có kiếm khí vô hình chắn đường đi của nó, chưa kịp phân trần nửa câu móng vuốt kia liền bị chém ngang. Kiếm khí xông lên đánh thẳng vào mây, yêu tà giữa không trung bị chém hơn phân nửa, quạ đen giương cánh lảo đảo thoát đi, lại vô tình va vào kiếm quang nuốt hận mà chết, thủy quỷ cuống quít trốn vào lu nước ấm trà của phàm nhân, không dám nhúc nhích, chỉ sợ tên sát tinh kia phát hiện ra bọn chúng.