Bạch Thiểm tiến vào Cố gia rất dễ dàng.
Là do lúc trước nguyên chủ cũng từng được mẹ dẫn tới Cố gia nhiều lần, cộng thêm lúc cô lên thành phố A cũng đã đến đây chào hỏi ông bà Cố, ông bà Cố cũng rất quý mến cô nên cô cũng được mời tham gia buổi tiệc này.
Đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy, tiếng nhạc du dương, khách khứa đa phần đã đến đông đủ. Hôm nay là sinh nhật của Cố Chỉ Lam, đồng thời cũng là ngày sinh nhật của nguyên chủ.
Bạch Thiểm không thích không khí các buổi tiệc nên trốn ra vườn hoa.
Di nguyện của nguyên chủ ngoài trả thù nam chính thì còn một chuyện là cho ba mẹ cô thấy được bộ mặt thật của Cố Chỉ Lam.
Mà nói tới ba mẹ ruột của nguyên chủ, Bạch Thiểm cảm thấy họ quá lương thiện, lương thiện đến mức ngu ngốc.
Bị người khác lừa gạt đánh tráo con gái vậy mà cuối cùng vẫn tốt bụng để nữ chính tiếp tục sống ở Cố gia. Nguyên chủ bị Cố Chỉ Lam chọc tức nên thường tranh cãi với cô ta, nhưng ở trước mặt họ cô ta lại tỏ ra như đang bị ức hiếp, họ lại thương xót cô ta. Đã vậy sau này còn nhận nữ chính làm con nuôi do con gái ruột bị tại nạn qua đời.
Đúng thế nha, cảnh sát điều tra thì kết luận nguyên chủ bị trượt chân nên mới té xuống núi mà chết.
Ừ thì đúng là thế, nhưng mà..
Đập bàn, nữa đêm nguyên chủ mò lên núi làm gì để mà té chết chứ. Điều tra thế quái nào? Chỉ vì là nữ phụ nên đến lúc nên chết thì chết thôi sao? Chả trách cô ta không cam lòng.
"Diệp Phi Dương anh buông tôi ra".
Trong lúc Bạch Thiểm đang gào thét trong lòng thì tiếng hét của Cố Chỉ Lam lại lôi cô trở lại hiện thực. Cô ngồi ở một góc khuất ánh sáng nên rất khó nhìn thấy cô. Nhưng từ góc nhìn của cô thì thấy rất rõ cảnh tượng bên kia.
Diệp Phi Dương nổi giận đùng đùng lôi tay chấp vấn Cố Chỉ Lam đang cố giẫy giụa thoát ra.
Hay nha, lão tử trốn ở đây ngắm trăng sao mà cũng gặp được nam nữ chính ở đây nắm tay kéo chân.
Mà đúng là nam chính, nỗi giận cũng khí chất hơn người.
"Cố Chỉ Lam, ai cho cô cái gan mà đòi giải trừ hôn ước với tôi hả?" Diệp Phi Dương giọng nói đầy tức tối chấp vấn Cố Chỉ Lam.
"Diệp Phi Dương, anh buông tôi ra ngay. Anh thì lấy tư cách gì ở đây chấp vấn tôi? Chẳng phải anh rất muốn như thế sao? Tôi là thành toàn cho anh thôi." Cố Chỉ Lam thoát khỏi tay Diệp Phi Dương.
Ấy, hôm nay nữ chính muốn giải trừ hôn ước với nam chính sao? Bạch Thiểm cũng thấy rất bất ngờ. Trong cốt truyện thì lúc này nguyên chủ đã đến gặp ông bà Cố để vạch trần thân phận Cố Chỉ Lam, buổi tiệc vì vậy mà kết thúc luôn, làm gì có chuyện giải trừ hôn ước. Mà bây giờ buổi tiệc cũng chưa bắt đầu, vậy thì lúc này chỉ là nữ chính đến nói trước cho nam chính biết thôi sao, cái kiểu như "tôi muốn bỏ anh đó anh mau giữ tôi lại đi" ấy hả?
"Chát"
Âm thanh da thịt tiếp xúc đầy chân thật trực tiếp khiến Bạch Thiểm hoàn hồn lại
Ể, sao nam chính ăn tát rồi, nãi giờ diễn tới đâu rồi?
Đạo diễn, cho diễn lại xem nào!
"Diệp Phi Dương, anh không phải đã có Vu San San rồi sao? Anh là loại người gì chứ?"
Hả? Tới rồi, tới rồi. Chuẩn bị tới ta lên sân khấu rồi.
"Vu San San, cô ta không phải.."
"Tôi thì thế nào chứ?". Giọng thiếu nữ không mang chút cảm xúc nào vang lên. Bạch Thiểm bước ra khỏi bóng tối liền cắt lời Diệp Phi Dương. Ánh đèn chiếu lên thân hình đẹp động lòng người của cô. Đúng vậy nha, không giống Cố Chỉ Lam có nét đẹp ngây thơ, cô lại có nét sắc xảo của một vị thiên kim.
Đúng là hàng thật có khác mà.
"Vu San San, sao cô lại ở đây?" Vừa mới ăn tát lại đang tức tối chuyện Cố Chỉ Lam đòi từ hôn khiến Diệp Phi Dương quyết định trở mặt với Bạch Thiểm để dỗ dành Cố Chỉ Lam. "Cô có sở thích nghe lén người khác nói chuyện sao?"
"Là các người làm phiền tôi" Bạch Thiểm nhẫn nhịn không bọc phát
Mẹ nhà anh chứ nam chính, anh nói đạo lý chút đi.
Là các người chạy lại trước mặt lão tử biểu diễn cho đã rồi trách tôi không biết bịt tai che mắt lại sao? Anh sao không lên trời luôn đi.
"Diệp thiếu, sau này anh có hẹn hò thì để ý hoàn cảnh xung quanh một tí". Không đợi nam nữ chính phản ứng, Bạch Thiểm để lại một câu rồi quay đầu đi về phía đại sảnh.
Diệp Phi Dương ngẩn người không kịp phản ứng, cô gái này ngày thường rất hay quấn lấy hắn khiến hắn rất chán ghét. Nếu không phải vì muốn chọc tức Cố Chỉ Lam thì hắn cũng lười để ý cô ta. Nhưng hôm nay cô ta lại cứ như một người khác. Là muốn lạc mềm buộc chặt hắn sao?
Bạch Thiểm vừa rời đi thì nam nữ chính cũng ngừng cãi nhau quay về đại sảnh.
Vườn hoa liền nhanh chóng khôi phục tĩnh lặng.
Phía sau một thân cây cách đó không xa một bóng dáng bước ra ngoài ánh sáng. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên gần đến khủy tay. Bốn ngón tay đút vào túi quần chỉ để lại ngón cái phía ngoài, tay còn lại đang cầm chiếc điện thoại còn đang kết nối. Lưng hắn dựa vào thân cây một cách lười biếng.
"Cậu đâu rồi Hạ Minh? Nãi giờ sao không trả lời tôi?". Đầu dây bên kia đang gào thét. "Nãi giờ tiếng ai ồn ào thế?"
"Là hai con chuột nhắt". Giọng nói mang chút lười biếng trả lời lại đầu dây bên kia
"Chuột á?"
"Còn có một con mèo hoang đang muốn cắn người nữa". Hạ Minh đột nhiên công môi nở ra một nụ cười như có như không
"Mèo"
Tút tút tút
Không đợi đối phương nói xong Hạ Minh đã ngắt máy. Đôi mắt hắn nhìn về phía đại sảnh rồi nở một nụ cười tà mị.