Chương 2: Huyết Mạch Truyền Thừa (2)

"Bạch Thiểm, người muốn làm gì?". Bạch Tố như nhận ra điều khác thường của Bạch Thiểm, khí tức của nàng lúc này khiến ả cảm thấy có điều bất ổn. Không chỉ ả ta mà cả hai kẻ còn lại cũng lâm vào trạng thế muốn xông lên giết chết nữ nhân trước mắt.

Bạch Thiểm đặt Mặc Tử Triệt nằm xuống nền tuyết đỏ, một tay nàng cầm tử linh châu, tay còn lại cầm một thanh trường kiếm rồi đứng dậy nhìn lên cao. Gió tuyết thổi ngang làm váy áo nhuộm một tầng máu của nàng lây động, trên khuôn mặt đẹp động lòng người của nàng mang theo nỗi mất mát bi thương.

"Hôm nay ta muốn các ngươi và toàn thiên hạ này chôn cùng chàng". Dứt câu nói Bạch Thiểm dùng trường kiếm rạch vào lòng bàn tay mình, máu từ vết thương tuôn ra thấm vào tử linh châu trong tay nàng, sau đó nó như đang tham lam không ngừng uống máu nàng.

Cũng ngay thời điểm đó ba người Bạch Tố cảm nhận được nguy hiểm lên đồng thời vung kiếm phi thẳng đến chỗ Bạch Thiểm. Khi cả ba mũi kiếm cách người nàng chưa đầy một gang tay thì như đụng phải một tầng kết giới chặng lại, sau đó một luồng khí áp mạnh mẽ bao bọc lấy Bạch Thiểm và Mặc Tử Triệt lại rồi thổi bay cả ba kẻ còn lại ra xa. Ba người Bạch Tố thổ huyết rơi trên mặt đất, một lần va chạm như thế cơ nhiên lại như đã lấy đi gần nữa cái mạng của bọn họ, như có sợi dây vô hình trói lấy thân thể bọn họ khiến họ không thể cử động mà chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thiểm đang được quang mang bạch sắc bao bộc trên không trung. Chỉ có thể nhìn mà không nghe được phía bên đó phát ra âm thanh gì.

Về phần Bạch Thiểm, khi quang mang bạch sắc đang bao bọc lấy thân thể nàng thì nàng nghe trong không trung âm thanh non nớt của trẻ con vang lên.

[Giải khai phong ấn Thiên Địa Linh Châu, mở cánh cửa thời không thành công, hậu duệ Sáng Thế Thần có muốn xuyên qua thời không hay không] .

Giọng nói trẻ con, còn là giọng trẻ con như mới lên năm. Bạch Thiểm hoang mang tột độ, món đồ mà A Triệt nhà nàng dùng hồn phách đổi lấy này có phải là có gì đó sai rồi không.

[Ký chủ, bỏ ngay ý nghĩ nghi ngờ bổn đại gia]. Âm thanh non nớt kèm theo sự tức giận trong giọng nói khiến người nghe có cảm giác như đang đối diện đứa trẻ đang làm nũng.

Bạch Thiểm dường như không ngạc nhiên gì khi món đồ này có thể hiểu nàng nghĩ gì, dù gì cũng uống của nàng không ít máu. Nhưng nó uống máu nàng thì thôi đi, đằng này vấn đề là nó cắn nuốt hồn phách A Triệt của nàng. Lợi dụng nó xong nàng muốn cùng nó đồng quy vô tận.

Tử linh châu:[...] Ký chủ, Cô muốn giết linh châu là tôi thì cũng không cần chia sẽ suy nghĩ đáng sợ như thế cho tôi biết chứ. Muốn dọa chết bổn đại gia sao. Đã vậy còn muốn lợi dụng tôi, không phải hậu duệ Sáng Thế Thần nên là một người băng thanh ngọc khiết sao? không phải là dạng Thánh Mẫu yêu thương chúng sinh sao? Sao vị trước mắt nó lại là người đáng sợ thế chứ? Chủ nhân, Ngài để tôi hầu hạ vị ký chủ đáng sợ thế này tôi sẽ bỏ đi đấy, tôi sẽ về không gian của tôi tiếp tục nhìn ngắm ba ngàn thế giới của tôi đấy!

"Cứu chàng!". Giọng nói vừa mang chút cầu khẩn nhưng lại như là ra lệnh. Bởi từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng cúi đầu với ai, kể cả khi bọn người đó phế bỏ kinh mạch trong người nàng.

[...] Sao chứ, không phải mới vừa muốn giết nó sao? Bổn đại gia không theo kịp mạch suy nghĩ của vị ký chủ này nha. Sao cô lại nghĩ một đằng nói một nẽo thế này.

"Không thể?". Không cứu được chàng thì cùng ta đồng quy vô tận đi.

[Không phải không cứu được]. Linh châu hốt hoảng khi biết ý nghĩ đáng sợ của vị trước mắt này. Làm sao đây, không thể theo kịp suy nghĩ của nữ nhân này mà, xoay một cái lại trở mặt ngay nó biết làm sao đây?

[Chỉ là lúc hắn hiến tế hồn phách cho tôi thân cũng đã trọng thương dẫn đến hồn lực suy yếu, ta lại mới vừa thức tỉnh, lúc này tôi không đủ lực lượng ngưng hồn kết phách cho hắn] .

Bạch Thiểm im lặng nhìn thứ tròn tròn trước mắt xoay vòng, lúc này cô như muốn chẻ đôi nó ra.

[À mà không phải không có cách, cô bình tĩnh chút đi, hủy tôi rồi hắn sẽ đúng là hết cứu được đó. ] Sao vị này một lời không hợp là muốn chẻ nó ra chứ, có phải nó gặp trúng hậu duệ giả rồi không? Chủ nhân tôi muốn bãi công nha, nói chuyện với nàng ta tôi sẽ bị bệnh tim đó, à mà tôi hình như không có tim.

[Lúc hắn hiến tế linh hồn đã đưa ra ước định với tôi, hắn muốn tôi mở cách cửa thời không đưa cô đi khỏi đây, hắn dùng hồn phách của mình phá bỏ phong ấn, không phải bây giờ tôi không muốn cứu hắn] .

"Rời khỏi đây?". Bạch Thiểm cảm thấy tim mình như bị ai cầm dao cứa vào.

"Rắc rắc". Không gian đột nhiên chấn động, tần kết giới đang bao bọc xung quanh Bạch Thiểm dần hiện vết ra vết nứt. Bạch Thiểm nhanh chóng bay về phía Mặc Tử Triệt ôm chặt hắn vào lòng. "A Triệt, chàng muốn ta phải sống, được, ta sẽ sống, cũng sẽ cứu được chàng sống lại, chàng có nguyện vì ta mà chờ đợi không?"

[Ký chủ, rời khỏi đây thôi, cánh cửa thời không đang chuẩn bị đóng lại, không có thời gian cùng nhau đàm đạo nữa đâu]. Giọng nói mang phần gấp gáp của linh châu vang lên.

"Mang theo chàng!"

[Không được, ký chủ, hồn phách hắn không còn, thân thể hắn không chịu đựng được việc bị không gian xé rách. Ta sẽ giúp cô bảo tồn thân thể hắn, đưa hắn đến nơi an toàn nhất. Sau này cô quay về có lẽ lúc đó cũng sẽ cứu được hắn sống lại] .

Bạch Thiểm lâm vào im lặng, nhìn nam tử nằm bất động trong tay. Bàn tay trắng nõn như bạch ngọc lướt qua khuôn mặt hắn rồi dừng lại bên một bên tai của hắn, nàng đặt một nụ hôn lên đôi môi đã lạnh buốt từ lâu của hắn. Nước mắt nàng rơi lên khuôn mặt tuấn dật không còn huyết sắc. Lần thứ hai trong đời nàng rơi nước mắt, lúc hắn chết nàng cũng không rơi nước mắt, bởi vì lúc đó nàng cũng không xa cái chết bao nhiêu, cùng hắn đồng sinh đồng tử, nàng không hối hận. Nhưng bây giờ nàng lại phải để hắn ở lại nơi do bẩn này một mình, nàng không đành lòng.

"Triệt, chúng vì thiên hạ này mà lấy đi sinh mạng của chàng, hôm nay ta không thể hủy hết thiên hạ này nhưng ta cũng sẽ để những kẻ đó nhớ kĩ ngày hôm nay, đợi ta!"

"Rắc rắc rắc" Tiếng kết giới vỡ vụng. Bạch Thiểm buông Mặc Tử Triệt ra, tay cầm một cây chủy thủ đứng dậy nhìn về phía ba bóng người vừa thoát khỏi trói buộc của cấm chế.

[Ký chủ, đi thôi] .

Không còn kết giới, ba người Bạch Tố liền nghe được tiếng của linh châu, một viên linh châu có thể nói chuyện, nếu nói nó không phải đồ tốt ai mà tin chứ. Lòng tham dâng trào nhưng chúng chưa kịp ra tay thì đã hốt hoảng khi thấy hành động của Bạch Thiểm.

Bạch Thiểm không do dự cầm chủy thủ đâm thẳng vào lồng ngực mình. Máu từ tim nàng tuôn ra. Quang mang quang thân thể nàng khếch tán mang theo hơi thở tử vong. Bão tuyết nỗi lên dữ dội như muốn nuốt chửng vạn vật thế gian.

"Không ổn, chạy!". Ba người Bạch Tố lúc này còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì cũng không xứng làm người muốn xưng bá đại lục. Chúng nhanh chân chạy về phía truyền tống trận.

"Các ngươi cho rằng huyết mạch của ta chỉ là để chống đỡ thế giới này thôi sao. Hôm nay ta muốn các ngươi nằm lại nơi này".

[Bắt đầu cưỡng chế dịch chuyển, ký chủ của tôi ơi, lẽ ra ngay từ đầu tôi nên cưỡng chế đem cô đi cho rồi]. Có một ký chủ động một tí là hủy thiên diệt địa nó cũng rất muốn chết cho rồi.

Lời linh châu vừa dứt thì có một lực lượng cường đại bao bọc lấy thân thể Bạch Thiểm kéo cô về phía một cánh cửa lớn đang từ từ đóng lại. Đồng thời lúc đó thân thể của Mặc Tử Triệt cũng đang được băng tuyết bao bọc lại, hắn được linh châu dịch chuyển đến nơi được nó gọi là an toàn nhất. Khi Bạch Thiểm dần biến mất trong cánh cửa đã khép lại thì Thiên Địa linh châu cùng cánh cửa thời không cũng lóe sáng rồi biến mất không còn hư ảnh.

Huyết mạch truyền thừa bị tổn hại, quang mang càn quét khắp đại lục, Cửu Thiên đại lục bị gió tuyết bao phủ hơn trăm năm.

Tam Thiên Đại Thiên thế giới bị tổn hại trầm trọng.