Dịch: Tĩnh Luân
Biên: Tĩnh Luân
Nguồn: Wikidth.com
"Tiểu Quả, những điều chị vừa nói em đã nhớ kỹ hết chưa?"
Đường Quả lười nhác mà dựa người trên xe bảo mẫu, cô mặc kệ cho những chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tóc muốn làm gì thì làm. Còn người đang nói chuyện với cô chính là người đại diện mới được sắp xếp - Vu Ngọc, năm nay đã ba mươi tuổi.
Có xe bảo mẫu cao cấp, có người đại diện tốt nhất, có chuyên viên trang điểm nhà tạo mẫu tóc, nhà thiết kế, tất cả mọi người đều vội vàng tất bật để hoàn tất cho lần đầu ra mắt của Đường Quả. Ngoài ra còn có hai trợ lí nhỏ giúp cô giải quyết chuyện vặt, với một người không có chút tiếng tăm gì thì đội hình như thế này quả thật là khó mà tin được, đây chính là đãi ngộ mà ngay cả những người làm việc lâu năm cũng không thể có.
Với sự chuẩn bị kĩ càng như vậy cho nên khi xe của Đường Quả xuất hiện ở vòng bán kết khiến rất nhiều người chú ý.
Nhờ vào sự trợ giúp của Lãnh Duệ mà cô không cần tham dự vòng loại sơ khảo, chung khảo mà trực tiếp có mặt tại vòng bán kết. Mặc dù cũng có không ít người dựa vào quan hệ để tiến thẳng vào như cô nhưng điểm khác biệt chính là làm sao có thể so sánh được với sự xuất hiện hoành tráng như vậy chứ.
"Xe kia là của người nào vậy? Chẳng lẽ là có ca sĩ nổi tiếng nào được mời đến làm khách quý sao?"
Mặc dù hiện vẫn còn khá sớm nhưng đám nhà báo cùng các fan hâm mộ đã có mặt quanh khu trường quay rất đông cho nên khi xe của Đường Quả đến đã hấp dẫn toàn bộ tầm mắt mọi người.
"Thật không? Nhưng sao tôi lại không nghe được thông báo gì cả?"
"Mau nhìn!! Lại có thêm một chiếc xe bảo mẫu khác cũng không kém. Chẳng lẽ chương trình muốn tạo bất ngờ sao?"
Đúng lúc này, Đường Quả bước xuống xe, cô nghe được tiếng bàn tán xung quanh về nhân vật nào đó, lúc này tầm mắt cô cũng dừng lại trên xe đang tiến vào.
Vừa lúc cửa xe mở ra, người bước xuống chính là Lãnh Tử Việt, trên tay hắn còn đỡ lấy một bàn tay xinh đẹp khác, sau khi bước xuống mới thấy thập phần xinh đẹp, mị lực tỏa ra khắp nơi, nhìn cách mà cooaays xuất hiện cũng đủ hiểu trong lòng của Tử Việt quan trọng như thế nào, đỡ xuống xe mà như thể nâng đỡ viên ngọc quý vậy.
"Trời ạ! Cô ấy thật xinh đẹp, cô ấy cũng là ca sĩ sao? Nhưng mà tôi nhớ mình chưa từng nhìn thấy gương mặt ấy lần nào." Giọng nói này không phải khen Đường Quả mà dành cho nữ chính, Lục Kỳ.
Lục Kỳ lớn lên đúng là rất xinh đẹp, xinh đẹp tới mức cho dù đứng lẫn trong đám đông liếc mắt cũng có thể nhận thấy được.
"Nhìn xem, cô ấy có đeo thẻ thi đấu? Hóa ra đây chính là thí sinh của vòng bán kết a!" Một nữ sinh nhận ra lập tức hô lớn lên.
"Cô ấy cũng tới tham gia vòng bán kết??"
Rất nhanh nhiều thí sinh tham gia chạy đến bắt chuyện với Lục Kỳ, mang trên người vầng hào quang của nữ chính nàng rất nhanh đã hòa hợp với đám thí sinh này.
Tuy nhiên cũng có không ít người phải đỏ mắt mà ghen tị, không phải Lục Kỳ là người "sinh ra đã ở vạch đích" hay sao? Muốn nhan sắc có nhan sắc thậm chí còn có bạn trai soái ca Lãnh Tử Việt bên cạnh thật sự không thể không khiến người khác ghen tị. Mà ngược lại có nhiều người chỉ mới nghe qua giọng hát của Lục Kỳ mà lập tức có giác ngộ trở thành fan của cô.
Còn Đường Quả, cô không phải là ai trong số đó, cô chỉ ung dung nhàn nhã ngồi trên ghế đợi, bộ dáng vẫn lười nhác nhàm chán mà chống cằm nhìn mấy nữ nhân tự khen lẫn nhau, đôi lúc còn chớp mắt vài cái, nhìn qua thôi cũng thấy xinh đẹp.
"Đó là thiên tài âm nhạc thiên kim tiểu thư nhà họ Lục, cô ấy mới du học từ nước ngoài trở về. Chỉ sợ đây chính là đối thủ lớn nhất của em trong cuộc thi hôm nay." Vu Ngọc ngồi bên cạnh bình tĩnh mà phân tích cho Đường Quả nghe.
"Người nhà họ Lục xuất đạo trong nghành này tính ra cũng không phải là ít, chưa kể họ còn là gia tộc tương đối có tầm ảnh hưởng vậy nên việc xuất hiện xung đột cùng Lục Kỳ sẽ mang lại ít nhiều ảnh hưởng tới em. Chúng ta tốt nhất nên tránh đừng cùng cô ta xảy ra xung đột." Vưu Ngọc cảm nhận được ánh mắt cô dành Lục Kỳ không thích hợp nên mới nhắc nhở một chút. Không ngờ sau khi nghe xong Đường Quả cũng không tỏ thái độ gì, đúng lúc Lục Kỳ cùng mấy thí sinh khác chào hỏi xong đã nhìn thấy cô hướng phía Đường Quả đi tới.
Lãnh Tử Việt đứng bên cạnh thấy vậy không khỏi khẩn trương, thậm chí còn chảy một chút mồ hôi lạnh.
Lục Kì đi đến trước mặt Đường Quả, nhìn xuống cô gái đang ngồi trên ghé, giơ cánh tay nhìn đồng hồ mở miệng nói "Đường tiểu thư, còn gần hai mươi phút nữa mới thi đấu, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút."
"Được thôi." Đường Quả gật đầu cũng không thèm đứng dậy càng không có ý định nhích người dịch sang bên cạnh.
"Nhưng thật ngại, cô là ai vậy?"
Lục Kỳ cau mày "Đường tiểu thư, cô chắc hẳn nên biết tôi là ai chứ?"
"Thật kỳ lạ." Đường Quả lấy tay khẽ xoa xoa hai bên huyệt thái dương, mày hơi nhíu lại giống như đang cố gắng suy nghĩ giống như gặp phải vấn đề khó khăn mà cô không giải quyết được sau đó mới thở dài trả lời.
"Chị gái à, hình như chúng ta chưa từng gặp mặt bao giờ thì phải?"
Chị gái, hình như chúng ta chưa bao giờ gặp mặt. Câu nói này lập tức đánh gãy sự thân thiết mà Lục Kỳ cố ý tạo ra, đúng là cô so với Đường Quả lớn hơn một chút, năm nay cô hai mươi mốt còn Đường Quả mười chín, nếu so sánh kĩ thì cách biệt hai tuổi cũng không phải quá lớn.
"Tiểu Quả, đúng là chuyện này anh có lỗi, anh biết em rất chán ghét anh nhưng Kỳ Kỳ cô ấy không làm gì sai, em không thể nói chuyện với cô ấy như những người bình thường được sao?"
Cả ngày hôm qua hắn đã phải giải thích với Kỳ Kỳ muốn gãy lưỡi vì chuyện của Đường Quả gây nên, thật may là đến sáng nay Kỳ Kỳ đáng yêu của hắn đã nguôi ngoai mà không giận dỗi nữa.
"Tiểu Quả, hôm nay anh tìm em muốn nói chuyện và anh cũng muốn nói lần cuối để chúng ra rõ ràng không cần dây dưa không dứt nữa." Lãnh Tử Việt cuối cùng nhịn không nổi mà nói.
"Đúng là anh sai, ngàn lần vạn lần là lỗi của anh. Vốn mối quan hệ của chúng ta không có gì đặt biệt, dù bên cạnh em nhưng anh không thể ngừng nhớ Kỳ Kỳ anh còn xem em như thế thân cho Kỳ Kỳ để bên cạnh chính vì lẽ đó đã ngăn cản mối quan hệ chúng ta tiến thêm, bây giờ đã chia tay anh mong chúng ta sẽ giải thoát cho nhau."
"Lại nói, chia tay là lỗi của anh và anh cũng đã bồi thường cho em rồi, em có thể đừng tới quấy phá tình cảm của anh và Kỳ Kỳ được không? Coi như anh xin em đừng quấy rầy cuộc sống của anh nữa, chúng ta đã chia tay rồi."
Đường Quả ngáp một cái nói "Vàng thật thì không sợ lửa, nếu như hai người thật sự yêu nhau sâu đậm thắm thiết thì cần gì phải sợ tôi ngáng chân hai người sao?"
"Đường tiểu thư, cô thực sự muốn bám víu Tử Việt mãi như vậy sao." Sau khi Lục Kỳ nghe được lời nói của người yêu thì không kiên nhẫn được nữa, cô gái trước mặt có phải ngoan cố không, luôn đi phá hoại tình cảm của người khác.
"Tôi khuyên cô một câu chân thành, phá hoại tình cảm của người khác thì không có kết cục tốt đâu, cái gì không phải của mình thì đừng có tham lam."
"Hai người quả thật rất xứng đôi." Lục Kỳ tưởng rằng sau khi nghe những lời như vậy Đường Quả sẽ không còn mặt mũi nào mà đáp trả. Không ngờ có phần ngoài ý muốn mà bị cô ta nói lại.
"Yên tâm đi tôi đối với Lãnh Tử Việt không còn một chút hứng thú." Sau đó Đường Quả vui vẻ mỉm cười ngọt ngào "Thật ra gần đây tôi đã tìm được một người so với Lãnh Tử Việt còn cường đại hơn gấp trăm lần."
"A! Đến giờ tập trung rồi."
Đường Quả đứng lên bước ngang qua Lãnh Tử Việt rồi đột nhiên ngừng lại xoay người giơ tay vỗ vỗ trên vai cao hơn mình không ít, giọng điệu giống như trưởng bối mà khuyên nhủ "Hai người còn trẻ phải đối xử với nhau thật tốt. Nếu chưa một lần trải qua cảm giác cãi vã thì đó không phải là tình cảm thật lòng. Tôi rất coi trọng hai người mong cả hai thật hạnh phúc."
Gương mặt Lãnh Tử Việt cứng đờ, bởi cách nói của Đường Quả lúc này rõ ràng là xem hắn như tiểu bối mà khuyên nhủ, lại nghĩ đến việc tiểu Quả trở thành nữ nhân của ba nuôi cảm giác hắn lúc này giống như ăn trúng phải thứ gì chán ghét, người này từng là bạn gái cũ của mình sao.
"Tử Việt em tin tưởng anh, nữ nhân này tính cách quái dị, chắc chắn là không cam tâm vì chia tay cho nên mới cố ý phá rối như vậy." Lục Kỳ kéo cánh tay Lãnh Tử Việt "Sắp đến giờ rồi, chúng ta cũng đi chuẩn bị thôi."
Lãnh Tử Việt gật gật đầu, trong lòng không ngừng chờ mong ba nuôi của hắn sớm đá Đường Quả ra khỏi nhà cùng cô ta không còn chút quan hệ nào nếu không cũng có ngày hắn sẽ bị cô ta chọc tức đến phát điên mất.
Vòng đấu bán kết hôm nay có tổng cộng sáu mươi người tham gia, bởi vì có thêm Đường Quả và Lục Kỳ thêm vào danh sách nên hiện tại đã tăng lên thành sáu mươi hai thí sinh. Quy tắc cuộc thi lần này rất đơn giản, họ chỉ cần trình bày giọng hát thể hiện ca khúc trước ba bị giám khỏa, hai mươi thí sinh có số điểm cao nhất sẽ tiến vào vòng chung kết.
Ngạc nhiên hơn nữa chính là thứ tự thí sinh biểu diễn của Lục Kỳ là sáu mươi mốt còn Đường Quả là sáu mươi hai cũng là người cuối cùng, nữ chính nữ phụ không hẹn mà gặp.
Dáng người Lục Kỳ xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông, đã vậy bên cạnh cô còn có Lãnh Tử Việt vừa đẹp trai vừa giàu có. Một đại thiếu gia như vậy lại có thể vì cô mà nói chuyện vui vẻ, cổ vũ cô trên con đường nghệ thuật quả thật hiếm có, bởi vậy nữ chính đã trở thành đối thủ rất lớn trong mắt nhiều thí sinh.
Còn Đường Quả, mặc dù cũng là một bông hoa tuyệt sắc trong đám đông nhưng lại không nổi trội, cô chỉ ngồi một chỗ góc khất nhàn nhã xem phần thi của các thí sinh khác. Đường Quả mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, thậm chị có phần còn bị coi thường, các thí sinh nặng kí trong cuộc thi cho rằng nữ nhân trước mặt này cũng chỉ là một cái bình hoa di động mà thôi.
Phần thi của sáu mươi thí sinh đầu trôi qua, nếu nói giọng hát của thí sinh năm nay tồi tệ thì có phần hơi quá nhưng thật sự trong số sáu mươi thí sinh không biết cố tình hay vô ý mà xếp những người có thực lực mạnh yếu so le nhau khiến cho lỗ tai của ba vị giám khảo cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Bởi vậy đến thí sinh số sáu mươi mốt ba giám khảo cũng không kỳ vọng gì nhiều, một trong số ba người chỉ phất phất tay ra hiệu giống như bảo cô tiếp tục hát chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, quả thật cũng không thể trách bọn họ được, sáu mươi người trước không tìm được người nào có điểm ấn tượng khiến cho họ cảm thấy có phần nản.
Khi Lục Kỳ vừa mới bắt đầu hát, chỉ với những lời ca đầu tiên cất lên thôi đã đủ khiến ba vị giá khảo mắt sáng bừng, tinh thần lập tức tỉnh táo mà tập trung vào người đang đứng trên sân khấu.