Sợ là trong mấy năm nay, số lượng nhân thủ mà Bắc Lăng âm thầm phái đến Đại Triệu để truy tìm tung tích bảo tàng hẳn là nhiều vô số kể. Nếu như có thể dễ dàng tìm ra như vậy, Bắc Lăng cũng đã không lấy nó ra để làm giao dịch với hắn.
Có điều, trong lòng Triệu Bân còn có tính toán khác.
Ngay lúc nghe nói về chuyện bảo tàng, hắn đã hạ quyết tâm phải tự mình tìm cho bằng được đống trân bảo này rồi giữ lại cho chính mình dùng. Hoàng Thượng xưa nay chèn ép phủ Bình Quốc Công, cũng vì thế mà không thích lây qua hắn – vị hoàng tử chảy trong mình dòng máu Bình Quốc Công. So với chờ đợi một cơ hội để có thể kiến công lập nghiệp, khiến cho phụ hoàng lau mắt mà nhìn, không bằng chuẩn bị tốt thực lực của bản thân. Một bút tài phú phú khả địch quốc này cũng đủ để hắn chiêu binh mãi mã, bức vua thoái vị rồi.
Còn hiệp ước với Nhị hoàng tử Bắc Lăng ấy à, Triệu Bân thực sự không để vào mắt. Bắc Lăng dĩ nhiên cũng có thể cho hắn mượn binh, nhưng rốt cuộc thì không phải người cùng tộc, khó mà lường trước được điều gì. Đã có đống của cái đó rồi thì còn lo gì không có binh lính, vũ khí nữa nào?
Tuy rằng hắn thuộc phái chủ hòa, nhưng đó lại vì suy xét từ thực lực của Đại Triệu vào lúc này. Từ Văn Đế tới nay, Đại Triệu luôn trọng văn ức võ, nếu tiếp tục giằng co với Bắc Lăng chỉ sợ càng đánh càng thua. Chi bằng thừa dịp khoảng thời gian hoà đàm, cố gắng bồi dưỡng thêm tướng lĩnh ưu tú.
Còn Bắc Lăng, đó chẳng khác gì một đám điên cuồng khát máu. Triệu Bân không tin cái lý do thoái thác là quốc lực bạc nhược kia của bọn họ. Bắc Lăng tựa như một con sói cô độc trong núi tuyết vậy, cho dù có vỡ đầu chảy máu, cũng sẽ chiến đấu một cách kiêu dũng đến hơi thở cuối cùng, không chết không dừng.
Triệu Bân lại viết thêm mấy phong thư, giao cho những người dưới chú ý thu thập những tin tức nhỏ ở địa phương, đừng để bỏ lỡ bất kỳ một dấu vết nào.
“Hạ Minh.” Hắn chỉ vào những phong thư trên bàn rồi bảo: “Đem mấy phong thư này tới trạm canh gác, dùng bồ câu gửi đi.”
Mấy phong thư được mang đi rồi, hắn mới chú ý tới chén canh gà trên bàn. Hắn lấy tay thử thử độ ấm của chén canh, canh gà sớm đã lạnh ngắt.
“Hạ Hà, đem chén canh gà này đổ đi.”
Hạ Hà theo lệnh mà làm. Trong lòng y chung quy vẫn có vài phần không đành lòng, y thật cẩn thận thử thăm dò: “Điện hạ, đêm nay ngài định nghỉ lại thư phòng hay là…?”
Triệu Bân nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy Hạ Hà thật nhiều chuyện, đột nhiên nghĩ đến những lời nhắc nhở của Hoàng hậu hôm nay, hắn nói: “Phân phó Văn Lan Viện, bổn vương buổi tối sẽ qua đó.”
“Tiểu nhân đã biết.” Hạ Hà nghe tin mà mừng rỡ, nhẹ nhàng bước chân ra ngoài.
*
Lúc Hạ Hà đến Văn Lan Viện thông báo. Quỳnh Hoa mới vừa tắm gội xong. Mỹ nhân băng cơ tuyết cốt, dựa nghiêng trên chiếc giường mỹ nhân mà thưởng thức chiếc mặt nạ Tuyết Phượng kia, Thu Đồng đừng bên cạnh yên lặng mà giúp nàng lau khô tóc.
Trương mama – người được trong cung chỉ định đến hầu hạ nàng, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, “Chúc mừng Vương phi, hôm nay điện hạ phân phó muốn lại đây nghỉ ngơi.”
Giọng điệu vui mừng của bà truyền vào chính phòng, nhưng chủ tớ hai người đều không đáp lại.
Trương mama cho rằng ngôn ngữ của Bắc Lăng và Đại Triệu có sự khác biệt, nên lại lần nữa mà lặp lại từng câu từng chữ.
Công chúa vẫn như cũ lười biếng dựa vào trên giường mỹ nhân, đôi mắt đào hoa nửa híp lại, đáp lời: “Ta đã biết, mama càng hiểu biết về sở thích của điện hạ hơn ta, vậy phiền mama chuẩn bị giúp ta.”
Trong lòng Trương mama thầm cảm thấy có chút cổ quái. Mọi người đều nói Vương phi nhất vãng tình thâm với điện hạ, vì sao nghe được tin tốt lại không hề có nửa phần vui sướng. Nhưng nếu nói là không hề có cảm tình, thì nàng lại thường xuyên vuốt ve cái mặt nạ cổ quái kia, nhìn vật nhớ người. Rõ ràng điện hạ ở ngay tại tiền viện, Vương phi nếu muốn gặp đều có thể tùy thời qua đó cơ mà.
Những tỳ nữ Bắc Lăng này lại càng kỳ quái. Ngoại trừ những lúc cần thiết phải truyền mệnh lệnh, thì ngày thường cơ bản là không hề nói chuyện với những người hầu Đại Triệu khác. Đêm động phòng hoa chúc mới rồi, điện hạ khiến cho Vương phi mất mặt đến vậy mà bọn họ cũng chẳng hề có chút sốt ruột nôn nóng nào cả. Hiện giờ, điện hạ muốn đến đây, cũng không thấy bọn họ biểu hiện ra chút nào gọi là vui vẻ.