Hạ Minh không nghe được Tề Vương đáp lời, do dự một chút rồi gục đầu xuống, nói thêm: “Thuộc hạ tra ra trong số của hồi môn mà Vương phi mang theo nhập phủ, đúng lúc lại có một đóa Thiên sơn tuyết liên. Tận nhân sự, quan thiên mệnh; nếu điện hạ sốt ruột, không bằng thương nghị với Vương phi xem sao?”
Ngón tay trắng nõn như ngọc của Triệu Bân gõ nhẹ trên mặt bàn, công chúa để ý đến sự tồn tại của biểu muội như vậy, sao có thể cam tâm tình nguyện mà hiến ra tuyết liên được. Có điều nhắc tới công chúa, hắn lại chợt nhớ đến một chuyện. Thời điểm trước kia, khi Bắc Lăng đến đây hoà đàm, đã từng đưa cho phụ hoàng một đóa Tịnh đế tuyết liên.
Hoàng thất Bắc Lăng.
Hắn trợ giúp Bắc Lăng tìm kiếm bảo tàng, Bắc Lăng bên kia hẳn là nên lấy ra chút thành ý mới phải. Chỉ là Tịnh đế tuyết liên hiếm có như vậy, không biết Bắc Lăng bên kia có đồng ý nhịn đau bỏ ra thứ yêu thích hay không đây.
Hạ hạ sách còn lại là hắn đi cầu xin phụ hoàng. Nhưng trong lòng Triệu Bân cũng biết rõ ràng, cho dù là Lục đệ mà phụ hoàng sủng ái nhất đi nữa, sợ là cũng cầu không được đóa tuyết liên khó gặp này, càng không nói đến một hoàng tử không được sủng ái như hắn.
Trừ phi là có công lớn trong người, hắn mới có tự tin mà thử đi cầu xin một lần.
Mà lúc này, trước mắt chỉ có thể dùng thiên sơn tuyết liên để cố gắng duy trì thọ mệnh cho biểu muội đã. Chờ đến khi hắn tìm được phương pháp cầu được Tịnh đế tuyết liên, biểu muội sẽ có thể hoàn toàn khỏi hẳn thôi.
Nhưng thời gian cấp bách, còn phải tìm một cái cớ khiến cho công chúa chủ động đưa thiên sơn tuyết liên cho hắn nữa.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Bân không tỏ vẻ gì nhưng quanh thân lại tản ra hơi thở lạnh lẽo, làm người ta càng thêm sợ hãi.
Hết thảy nguyên nhân tai họa đều từ công chúa mà ra cả. Nếu không phải bởi vì nàng ta, biểu muội sao có thể bệnh tình nguy kịch như thế. Để nàng ta giao ra tuyết liên cũng coi là nàng ta bồi tội với biểu muội thôi.
“Hạ Minh, đem mấy phong thư mật này tách ra gửi đi. Ngày mai cứ theo lời bổn vương đã an bài mà làm.”
*
Văn Lan Viện.
Thu Thủy vội vã đi về phía công chúa Quỳnh Hoa đang ngồi trước bàn trang điểm, thì thầm vài câu với nàng.
Đôi mắt đào hoa của Quỳnh Hoa nâng lên, toát ra phong tình vô hạn: “Thật là trò hay vừa lúc. Ngươi đi thông tri với ca ca của bổn cung ca ca, nói huynh ây tạm thời đừng nóng vội.”
*
Hôm sau, vừa lúc kết thúc thời gian nghỉ kết hôn, sáng sớm Triệu Bân đã vào tiến cung thượng triều.
Những việc này đều không ảnh hướng quá lớn đến Quỳnh Hoa. Hậu viện chỉ có mình nàng là chủ tử, lại không có cha mẹ chồng cần phụng dưỡng, thế nên nàng cũng giống như lúc còn ở Bắc Lăng, nhàn nhã mà ngủ đến trời đã sáng choang mới rời giường.
Vừa mới qua giờ Mùi, trong vương phủ đột nhiên trở nên ồn ào. Quỳnh Hoa cầm miếng bánh củ mài trên tay, thong thả ung dung ăn xong mới nói với Thu Đồng: “Thu Đồng, ngươi đi xem thử tiền viện đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng không đợi Thu Đồng ra đến cửa phòng, Trương ma ma đã vội vội vàng vàng chạy tới rồi: “Vương phi, không tốt rồi. Trên đường hồi phủ, Tề Vương điện hạ gặp phải thích khách.”
“Dưới chân Thiên tử sao lại có thể có thích khách?” Ngữ khí của Quỳnh Hoa đầy vẻ nôn nóng, lại còn lo lắng dùng khăn cẩn thận lau sạch hai tay: “Điện hạ hiện tại thế nào rồi?”
“Nghe người hầu ở tiền viện nói, trên người điện hạ chảy rất nhiều máu, đã hôn mê bất tỉnh rồi.”
“Nghiêm trọng đến vậy ư, đã thỉnh thái y chưa?”
“Bọn Hạ Hà đã đi rồi ạ.”
Quỳnh Hoa đứng dậy, bước chân dồn dập đi về phía tiền viện: “Mau, phân phó hạ nhân nâng điện hạ đến Văn Lan Viện, ta sẽ tự mình chăm sóc điện hạ.”
Khi Tề Vương bị nâng đến trên giường thì trước ngực đã chảy rất nhiều máu. Khuôn mặt xưa nay vốn như quan ngọc kia, lúc này lại bởi mất máu quá nhiều mà sắc mặt trở nên tái nhợt, gần bên đôi mắt phượng ngày thường vẫn luôn là lương bạc lạnh lẽo kia là những vết máu đã có chút khô lại, bắt đầu biến thành màu đen.
Quỳnh Hoa nhìn dáng vẻ này của hắn, hốc mắt không khỏi phiếm hồng. Nàng cố nhịn sự chua xót trong lòng, phân phó: “Trương mama, ngươi đi chuẩn bị nước tới đây. Thu Đồng, ngươi lấy bình thuốc cầm máu kia tới cho ta.”