Chương 1: Chương 1: Luân hồi 1: Vương gia trong lòng có bạch nguyệt quang x Công chúa hòa thân

Chương 1: Thế giới thứ nhất: Vương gia trong lòng có bạch nguyệt quang x Công chúa hòa thânThời điểm đẹp nhất trong năm – mùa xuân, sắc hoa thắm cả Hoàng Đô.

Phủ Tề Vương.

Lăng la tơ lụa màu đỏ rực như thể che trời lấp đất, khiến cả tòa vương phủ còn nổi bật hơn cả hải đường trong viện, không khí cũng theo đó náo nhiệt hơn vài phần.

Ở chính sảnh, khách quý chật nhà. Các vị đại quan quý nhân của nước Đại Triệu không một ai giấu nổi vẻ vui sướng, chúc mừng hôn lễ hôm nay của Tề Vương và công chúa Bắc Lăng.

Mọi người đều biết, Đại Triệu và Bắc Lăng đã giao chiến nhiều năm, mãi đến năm trước mới có thể nghênh đón hoà đàm. Nhị hoàng tử Bắc Lăng đã tự mình dẫn sứ đoàn tới thăm hỏi. Trong bữa tiệc tẩy trần lần đó, công chúa Quỳnh Hoa của Bắc Lăng cứ liên tiếp nhìn về phía Tề Vương ngồi ở đối diện nàng. Không đến hai tháng sau đấy, Bắc Lăng đã truyền đến tin tức muốn hòa thân, quả nhiên công chúa Quỳnh Hoa đã chỉ mặt điểm tên, yêu cầu muốn gả cho Tề Vương.

Hạ Hà ở bên cạnh nhìn thời gian, cẩn thận đi ra đại sảnh, đến bên cạnh nam nhân ngọc thụ lâm phong mặc áo gấm màu đỏ thêu viền đen, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, ngài uống ít lại một chút đi, đã sắp đến giờ rồi.”

Nam tử mày kiếm mắt sáng, giữa mày mang một cỗ quý khí bẩm sinh của long tôn phượng tử kia, đúng là tân lang của ngày hôm nay - Triệu Bân. Chỉ là sắc mặt của người này lại cực kỳ lạnh lẽo, trong giọng nói như mang theo băng sương, nửa điểm cũng chẳng có lấy một chút nào không khí vui mừng của đêm động phòng hoa chúc.

“Bổn vương đã biết.”

Trong lòng Hạ Hà yên lặng thở dài một hơi. Phụng sự Tề Vương điện hạ nhiều năm, y đương nhiên biết điện hạ lúc này cũng không vui vẻ gì.

Mọi người chỉ nói công chúa Quỳnh Hoa nhất kiến chung tình với Tề Vương, không tiếc lấy hai châu Hà, Dụ làm của hồi môn, ngàn dặm xa xôi đến Đại Triệu để hòa thân, tạo nên một đoạn giai thoại đẹp đẽ. Nào biết rằng, Tề Vương Triệu Bân lại đã cùng biểu muội của hắn, vốn thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Tin tức hòa thân cứ thế đột nhiên mà đến, khiến cho một đôi người có tình không thể thành thân thuộc.

Thế nhưng nề hà Bắc Lăng thế lớn, chẳng khác gì đàn sói hung ác nơi Bắc Địa phong sương, vẫn luôn có dã tâm bừng bừng với sự giàu có và đông đúc của Đại Triệu. Trong 5 năm qua lại càng là một trận mà công chiếm hết tám châu Kiềm Kỳ. Hơn nữa, công chúa Quỳnh Hoa lại còn là tiểu công chúa được sủng ái nhất Bắc Lăng. Tình hình đất nước đặt ở trước mặt như vậy, Tề Vương cũng không thể làm khác được.

Triệu Bân vừa rời chính sảnh đã cảm nhận được một chút men say. Hắn bực bội mà xoa xoa huyệt Thái Dương, vừa định gọi hạ nhân đi lấy chút canh giải rượu, nhưng lại nghĩ đến đêm nay còn phải đối mặt với người kia, lời nói tới bên miệng rốt cuộc vẫn nuốt trở lại.

“Rầm” một tiếng, Triệu Bân không chút khách khí mà đẩy ra cửa lớn của hôn phòng. Chỉ thấy trong phòng lúc này nến đỏ lay động, hai chữ “song hỉ” ngập tràn cảm giác vui mừng dán đầy cửa sổ, rèm giường đỏ thẫm rũ một bên giường. Trên giường, có một nữ tử đội mũ phượng phủ khăn voan đỏ đang ngồi ngay ngắn ở đấy chờ hắn.

Trong một khắc, vẻ mặt Triệu Bân có chút hoảng hốt, hỉ nương đứng bên cạnh cười cười, ý bảo hắn dùng một hỉ cân trên khay xốc lên chiếc khăn voan thêu họa tiết uyên ương đậu trên cây liền cành của tân nương.

Dưới khăn voan là đôi môi anh đào, mặt mày như họa. Một đôi mắt đào hoa chậm rãi mở ra, phảng phất như mang theo một cái móc nhỏ, lộ ra vẻ diễm lệ nồng đậm mà chấn nhiếp. Đẹp đến rung động lòng người.

Quả nhiên xứng với cái danh đệ nhất mỹ nữ của Bắc Lăng.

Triệu Bân nhìn khuôn mặt có ba phần giống với biểu muội nhưng lại càng thêm xinh đẹp diễm lệ thì đột nhiên bình tĩnh lại. Cũng đồng dạng là một đôi mắt đào hoa, nhưng hai tròng mắt của biểu muội lại trong suốt như nước, mang theo chút ngượng ngùng cùng quyến luyến nói không nên lời. Mà nữ nhân trước mặt này, trong mắt lại chỉ có phong tình ý nhị kèm theo sự quyến rũ không thèm che giấu.

Tưởng tượng tới bộ dáng nước mắt lã chã của biểu muội khi biết hôn sự của hắn đã được định đoạt, hắn bực bội mà đem hỉ cân ném qua một bên, ngữ khí lãnh đạm đến không có nửa phần tình ý: “Công chúa, uống rượu hợp cẩn đi.”

Công chúa Quỳnh Hoa lại như thể không hề cảm nhận được sự thất lễ lộ ra trong giọng nói của hắn, mặt nàng vẫn mang ý cười mà tiếp nhận chén rượu, cùng hắn hành xong lễ hợp cẩn. Một đôi mắt phong tình vạn chủng mang theo sự lưu luyến không thêm che giấu mà nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của Triệu Bân.