Ma quân không biết trong lòng Nam Diên đang nghĩ gì, ngoài mặt hắn nhìn như bình tĩnh ung dung, thật ra trái tim đang đập điên cuồng, ngón tay nâng cằm người ta cũng hơi run run.
Giờ phút này hắn giống như cây khô gặp mùa xuân, huyết dịch lạnh lẽo bên trong hắn lại lần nữa sôi trào, trái tim đã chết cũng một lần đã sống lại.
Hắn không nên đùa giỡn nàng như thế, nhưng mà…
Là chính nàng tự đưa tới cửa, chính miệng nàng nói phải làm Ma hậu của hắn.
Nàng không biết khi nghe được những lời ấy, đêm đó hắn kích động và hưng phấn biết bao nhiêu, hung phấn đến mức suyt nữa ngất đi.
Cho dù biết trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó, nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều.
A tỷ... Cuối cùng nàng cũng xuất hiện.
Tuy rằng nàng đã thay đổi thân thể và khuôn mặt khác, nhưng hắn biết, đây chính là a tỷ của hắn.
Vân Vụ không lừa hắn.
Quả thật a tỷ vẫn còn sống!
Hai trăm năm, trọn vẹn hai trăm năm.
A tỷ mãi không có tin tức, hại hắn tìm thật khổ sở.
Hắn rất muốn nói cho a tỷ, hắn không chết, hắn đã vượt qua được giai đoạn gian nan nhất, tối tăm nhất, và cuối cùng có được cuộc sống mới.
Người đứng ở trước mặt a tỷ không phải là Phệ Huyết Ma quân gì cả, hắn chỉ là A Thanh của a tỷ.
Hắn có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói với nàng.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hờ hững của nữ nhân ấy, trái tim nóng rực của Bùi Tử Thanh giống như bị tạt một chậu nước đá, sau khi bốc lên một lớp sương mù, trái tim ấy nhanh chóng nguội xuống.
Hắn thu tay lại, lui ra phía sau hai bước, thu lại toàn bộ cảm xúc nóng bỏng nơi đáy mắt vừa bị khuấy động, thanh âm khàn khàn: “Mới vừa rồi đã mạo phạm Diên đại nhân.”
Hắn đột nhiên nhớ ra a tỷ của hắn là một người rất chính trực.
Khi vẫn là thành chủ thành Tích Tuyết, lúc nào a tỷ cũng nhớ tới bá tánh trong thành, lo lắng bá tánh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên mỗi năm hắn đều dùng danh nghĩa a tỷ đi giúp đỡ mọi người.
Thế nhưng khi gặp gian nguy thì những người này lại vứt bỏ vị thành chủ đã bảo vệ bọn họ.
Bọn họ buộc a tỷ phải nhảy thành để lấy lòng người của Trang gia, để có cơ hội kéo dài hơi tàn.
Nhất định lúc đó a tỷ rất đau lòng khi bị các con dân của nàng tổn thương sâu sắc nên mới nhảy xuống thành.
Nếu không thì với khả năng hủy thiên diệt địa của mình, nàng hoàn toàn có thể giết hết những người đã ruồng bỏ mình, thậm chí huỷ hoại toàn bộ thành Tích Tuyết.
Nhưng nàng không làm.
Từ trước đến giờ a tỷ vẫn lương thiện.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Tử Thanh lập loè, trong lòng chột dạ.
Năm đó a tỷ tình nguyện chết để thành toàn cho tất cả mọi người, có thể thấy được nàng yêu quý những tên ăn cháo đá bát đó như thế nào, nhưng sau này hắn lại huỷ hoại cả thành Tích Tuyết mà nàng dùng cả tánh mạng đổi lấy.
A tỷ vẫn luôn mong muốn hắn trở thành một người tốt hành hiệp trượng nghĩa, nhưng hắn đã làm cái gì?
Hắn hủy thành giết người, khiến thành Tích Tuyết máu chảy thành sông, hắn còn làm Phệ Huyết Ma quân của Ma Vực, mấy năm nay trên tay dính không ít máu.
Một tên khát máu tàn bạo như thế sao xứng làm A Thanh của a tỷ?
Sao mà xứng...
Nếu a tỷ biết mấy năm nay hắn đã làm những chuyện gì, chắc chắn tỷ ấy sẽ cảm thấy rất thất vọng!
Bùi Tử Thanh càng nghĩ càng sợ, hắn không muốn nhìn thấy những cảm xúc này trong mắt a tỷ.
Vậy nên hắn tình nguyện để a tỷ nghĩ rằng A Thanh đã chết.
A Thanh của a tỷ nhất định phải sạch sẽ.
Hiện giờ người đứng ở trước mặt nàng chỉ là Phệ Huyết Ma quân!
Bùi Tử Thanh nhìn khuôn mặt tinh xảo và lãnh diễm trước mắt, sau một hồi lo lắng, trên mặt hắn hiện ra sự ngọt ngào quỷ dị.
Tuy rằng không thể thừa nhận với a tỷ, nhưng đây chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Hắn muốn làm nam nhân của a tỷ, không muốn làm một đứa trẻ trong mắt nàng nữa.
Hết thảy mọi suy nghĩ chỉ lướt qua trong tích tắc, sau khi Bùi Tử Thanh nghĩ thông suốt, ánh mắt hắn nhìn nữ nhân càng thêm ôn nhu.
Đó là ánh mắt của nam nhân khi nhìn nữ nhân.
Hắn trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình: “Vừa nãy là do ta vô lý, chỉ là ta khó kìm lòng nổi.”
Nam Diên nghe được mấy chữ "khó kìm lòng nổi", ánh mắt có chút quái dị.
Nàng à một tiếng, chợt hỏi: “Còn người yêu mà ngươi đợi đã lâu đâu? Không tìm nữa?”
Biểu cảm Bùi Tử Thanh cứng đờ, đột nhiên ý thức được hắn tự đào một cái hố cho mình.
Cánh môi cong xinh đẹp của Ma quân run rẩy, vừa định giải thích thì nghe đối phương lại hỏi tiếp: “Tên của Ma quân thật sự là A Thanh?”
Bùi Tử Thanh: Không chỉ đào một cái hố.
Nam Diên tiếp tục hỏi: “Tại sao tẩm cung của ngươi gọi là Diên Thanh Cung, có ngụ ý gì?”
Bùi Tử Thanh: ...
Một loạt câu hỏi khiến cho Phệ Huyết Ma quân sửng sốt.
Im lặng một hồi, Ma quân đại nhân xinh đẹp tuyệt trần không hề đổi sắc mặt nói:
“Năm đó nữ nhân kia nhẫn tâm rời bỏ bổn tọa, bổn tọa cần gì phải nhớ mong nàng. Còn tên của bổn tọa, bổn tọa sinh tại Ma Uyên, tỉnh lại vào buổi sáng, cho nên tự xưng A Thanh. Mà Ma cung này...”
Nam Diên nhìn hắn, ánh mắt không gợn sóng.
Bùi Tử Thanh căng da đầu kiên trì nói tiếp: “Một ngày nọ, một con diều hâu (Diên) bay trên tẩm cung của bổn tọa, dáng người mạnh mẽ, tư thế đứng trên cao nhìn thiên hạ, bổn tọa thích thú nên lấy tên là Diên Thanh Cung.
Nam Diên nhìn hắn một lát, gật gật đầu, cũng không biết có tin hay không.
“Những lời Ma quân nói lúc trước là sự thật?
Bùi Tử Thanh không biết là câu nào, nhưng những câu nói trước đó đều là lời nói từ tận đáy lòng, khuôn mặt hắn dần nóng lên, ậm ừ nói: “Những câu đó là thật.”
Nam Diên nhìn chung quanh một vòng, nói: “Tẩm cung này vừa ý ta, về sau ta ở nơi này.”
Tu hú chiếm tổ chim sâu, nàng lời lẽ hùng hồn.
Bùi Tử Thanh ngây ra nhìn nàng.
“Làm sao? Không phải nói sau này ta làm Ma hậu, toàn bộ nơi này đều là của ta sao?”
Sau khi Bùi Tử Thanh kịp phản ứng, lập tức nói: “Đều cho nàng, những thứ này đều cho nàng!”
Cả tòa ma cung đều xây dựng theo sở thích a tỷ, a tỷ thích, hắn cầu còn không được.
“Bổn tọa đi an bài đại lễ phong hậu, ba ngày sau tổ chức được chứ?”
Bùi Tử Thanh tuy chỉ dò hỏi, nhưng giọng điệu lại mang theo ý không cho người khác từ chối.
Nam Diên liếc nhìn hắn: “Tùy ngươi.”
Bùi Tử Thanh tuy rằng cực lực kiềm chế, nhưng đuôi lông mày vẫn nhộn nhạo vui mừng: “Bổn tọa đi an bài, nàng ở tẩm cung nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Nghĩ đến chuyện này, mặt mày hắn nhu hòa giống như nước mùa xuân, nói với Nam Diên: “Ba ngày này, nàng an tâm ở tẩm cung nghỉ ngơi lấy lại sức, chờ sau đại hôn của chúng ta, ta có thể chuyển vào bồi Ma hậu.”
Nam Diên: ...
Ý của nàng là, nàng muốn biến tẩm cung này thành của mình, không phải hai người ở chung nhau.
Thế nhưng tiểu Ma quân còn chưa nghe nàng giải thích đã chạy mất.
Sauk hi người đi, Nam Diên trầm tĩnh lại, thần sắc có chút phức tạp khó phân biệt.
Lần đầu tiên Hư Tiểu Đường nhìn thấy biểu cảm này trên mặt nàng.
Tuy nói Diên Diên quanh năm không bộc lộ cảm xúc, nhưng khi nàng có cảm xúc và không có cảm xúc cũng có sự khác biệt.
“Diên Diên, tên Phệ Huyết Ma quân này hình như mê sắc đẹp, nếu hắn thật sự yêu cậu thì làm sao bây giờ? Về sau cậu nhẫn tâm giết hắn sao?”
Vẻ mặt Hư Tiểu Đường sầu lo hỏi.
Nam Diên đi tới chỗ giường êm bên trong điện , cởi giày vớ, lười biếng nằm lên trên.
Giường nệm nơi này còn xa hoa thoải mái hơn so với cái của nàng ở thành Tích Tuyết, mới vừa nằm lên thì xương cốt đã mềm nhũn, không muốn cử động chút nào.
Nam Diên im lặng một hồi, đột nhiên hỏi nó: “Tộc Ma Chu khát màu này có bản lĩnh cải tử hồi sinh không?”
Trong lời nói ẩn chứa một điều gì đó mà chính nàng cũng chưa nhận ra được.
Hư Tiểu Đường nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nếu có thì trên sổ tay cha tôi đã ghi lại rồi, hơn nữa nếu Phệ Huyết Ma quân có thể chết đi sống lại thì trong trận đại chiến ma linh cuối cùng, hắn sẽ không chết dưới tay của khí vận tử. Diên Diên, tại sao cậu đột nhiên hỏi vấn đề này?”
Sau khi Nam Diên có được đáp án, nhiệt độ xung quanh nàng càng thấp, ánh mắt dần dần nặng nề, sự kỳ vọng và phức tạp trong trong mắt nàng lập tức hóa thành băng tuyết lạnh lẽo.
“Nếu như thế, hắn hoàn toàn không phải A Thanh. Hắn chắc hẳn đã nuốt chửng cơ thể của A Thanh.”
Vậy nên hắn mới có được ký ức và chấp niệm còn sót lại của A Thanh.
Thanh âm Nam Diên cực lạnh,sát ý hiện lên trong ánh mắt.