Chương 41: Đã chết, phẫn nộ

Hư Tiểu Đường bị dọa đến mức xù lông toàn thân: "Diên Diên bình tĩnh, bình tĩnh đi!"

Bị ba ba Thiên Đạo phát hiện là xong đó! Giọng nói Nam Diên cực lạnh: "Có người muốn lấy mạng A Thanh, sao tôi có thể bình tĩnh được?" Hư Tiểu Đường nghe xong lời này cũng nổi giận: "Kẻ nào tinh trùng lên não dám động thủ trên đầu Thái Tuế gia, Diên Diên chúng ta đi, giết chết đám người kia!" Tiểu hài tử tuy xấu xí nhưng cũng là người của nó và Diên Diên, chỉ có nó và Diên Diên mới có thể bắt nạt hắn, người khác không thể! Cánh tay Nam Diên vạch một đường trên không trung, trong hư không trống rỗng xuất hiện một vết nứt không gian. Một người một thú khí thế hùng hổ, trực tiếp xé rách hư không rời đi. ... Ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời. Bốn phía tràn ngập mùi hỗn tạp của xác thịt hôi thối và mùi máu tanh, ở đây một lúc lâu, dường như khiến người ta mất đi khứu giác. Con mắt xinh đẹp kia của Bùi Tử Thanh lúc này đãm máu, toàn bộ bị đào rỗng, một cái chân cũng bị mất từ đầu gối trở xuống. Hắn hung ác quơ quơ đại đao, nhào lên chém giết với ma thú. Cây đao trong tay này là do a tỷ tặng, cho dù thời điểm giết những người nhà họ Trang, hắn cũng không cam lòng dung đến. Nhưng bây giờ, cây đao a tỷ tặng này lại dính đầy máu tươi sền sệt hôi thối. Những đồ vật buồn nôn này đã làm bẩn lễ vật a tỷ tặng hắn. Bọn chúng ngày thường vô cùng xấu xí, bộ dáng dị dạng, có trên mặt có ba cái miệng, có con trên đỉnh đầu còn mọc ra một cái móng vuốt, bọn chúng chảy nước miếng, chỉ biết cắn nuốt ma vật cấp thấp. Bùi Tử Thanh đột nhiên nở nụ cười, sau khi giết nhiều ma thú có hình thù kỳ quái như vậy, hắn cảm thấy thì ra căn bản mình cũng không đến mức quái thai, chí ít trên mặt của hắn cũng không có nhiều thêm một con mắt cũng không có thiếu một cái miệng. Chẳng qua đó chỉ là lúc đầu, hiện tại... Con mắt mà a tỷ thích nhất đã bị một móng vuốt của ma thú khoét đi, nửa cái chân cũng trở thành bữa ăn trong bụng những thứ này. Lúc mới đầu hắn còn hận, nhưng sau này, hắn chỉ còn suy nghĩ phải sống tiếp. Hắn phải sống, dù là chỉ còn một hơi, hắn cũng muốn gặplại a tỷ. Bùi Tử Thanh ăn viên đan dược cuối cùng trong túi trữ vật, lập tức cơ thể lại tràn đầy năng lượng, tiếp tục một đợt chống cự mới. Hắn biết cứ tiếp tục như vậy sớm muộn mình cũng sẽ chết. Thế nhưng mà, hắn không trốn thoát được. Trong hang đá không ái biết này, trên đại thụ nâu đen kia, thậm chí vách núi cao chót vót cũng đều có ma vật cấp cao mà hắn không đối phó được. Hắn đã thử đi qua, nhưng cái giá phải trả là mất đi một con mắt và nửa cái chân, mới có thể trốn thoát từ trong miệng của những con quái vật kia. Cứ giao thủ kéo dài hơi tàn với những ma vật cấp thấp này có lẽ là con đường duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra. ... Hắn quá mệt mỏi. Hắn nhớ không rõ mình đã chém giết bao lâu. Nhưng hắn không dám chợp mắt. Hắn sợ mình vừa chợp mắt một cái, sẽ không có cơ hội tỉnh lại. Nhưng mà, sẽ có ngày dùng hết đan dược bổ sung thể lực... Cuối cùng, Bùi Tử Thanh chống đỡ không nổi. Miệng hắn thở dốc, sau khi dùng hết chút sức lực cuối cùng trên người mình, hắn ngã xuống. Một ma thú ba đầu ba mắt lập tức nhào tới cắn một cánh tay của hắn, đến cả thanh đao chưa hề rời khỏi người hắn cũng bị văng ra ngoài cùng với cánh tay, một bộ phận ma vật cấp thấp nhanh chóng phân chia cánh tay đó để ăn. Bùi Tử Thanh đã không còn cảm thấy đau đớn, hắn trầm mặc nhìn những thứ đồ vật còn xấu xí hơn hắn gấp trăm lần đang cùng nhau tiến đến. "A tỷ..." Hắn lầm bầm, trong lòng hắn không bỏ xuống được chấp niệm kia. Hắn có thể sẽ phải nuốt lời. Hắn không trở về được. Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, khung cảnh bị ma thú cắn nuốt trong tưởng tượng không xuất hiện. Trước ngực Bùi Tử Thanh có thứ gì đó xông ra ngoài, hóa thành một vòng tàn ảnh. Đó là một nữ nhân. Nữ nhân vung tay áo, một cỗ năng lượng cường đại phóng ra bốn phương tám hướng. Bất quá một nháy mắt công phu, phương viên vài dặm, đập vào mắt chỗ tất cả ma vật đều trong nháy mắt hóa thành tro tàn. Bùi Tử Thanh sợ ngây người. Hắn cố gắng mở to mắt nhìn kia vệt tàn ảnh, đáng tiếc còn lại cái này mắt bị bướu thịt ép tới chỉ còn một đường nhỏ, tăng thêm cái trán máu rót thành một phần nhỏ chảy xuống, làm ướt mắt của hắn, che cản ánh mắt, hắn căn bản thấy không rõ. Hắn rất xác định, người này không phải a tỷ. Bởi vì, dáng người của nàng và a tỷ không giống nhau. Nhưng chẳng biết tại sao, trên người nữ nhân này có khí tức giống a tỷ khiến hắn rất muốn thân cận. Sau khi tiêu diệt tất cả vật sống xung quanh, tàn ảnh của nữ nhân nhanh chóng nhạt dần, cuối cùng tiêu tán trong không trung. Nàng tồn tại dường như chỉ để cứu hắn một mạng vào thời khắc mấu chốt. Bùi Tử Thanh khó khăn giơ tay lên, vồ một cái vào trong không trung. Không có bắt được thứ gì cả. "Ngươi là ai..." Không có người trả lời hắn. Hắn vẫn nằm không nhúc nhích bên trên núi thây, chung quanh yên tĩnh im ắng. Giờ khắc này, dường như tất cả ma vật bên trong Ma Uyên đều núp mình trong vỏ. Bọn chúng tại e ngại uy áp trong nháy mắt đó. Được cứu sao? Thiếu niên mỉm cười, lòng them khát muốn được ngủ một giấc. Hắn quá mệt mỏi rồi. Thế nhưng hắn đã quên, một mảnh khu vực nhỏ bên cạnh hắn cũng không có bị sát chiêu kia lan đến gần. Mà trong đó còn cất giấu những thứ khác có thể lấy mạng người. Có đôi khi, vật cấp bậc càng thấp càng không sợ sinh tử, bởi vì bọn chúng không có năng lực suy nghĩ. Từng ma trùng có lớp vỏ cứng chui ra từ dưới núi thây, hé miệng lộ ra những chiếc răng nhỏ bé mà bén nhọn. Bọn chúng chui vào trong máu thịt của hắn, tham lam căn nuốt ngũ tạng lục phủ của hắn. Bùi Tử Thanh đã không có khí lực để xua đuổi những ma trùng cấp thấp nhất này. Nếu mà còn có một tia khí lực, hắn cũng sẽ không ngã xuống. Hi vọng vừa mới dâng lên lại lần nữa biến thành tuyệt vọng, thiếu niên mở to mắt nhìn lên màn trời xám đen trên đỉnh đầu, ngay cả miệng cũng không còn sức để nói, chỉ có thể đọc thầm cái tên đó trong lòng một lần nữa: A tỷ... Thẳng đến khi tính mạng của hắn trôi qua, một vòng khí tức cuối cùng cũng tiêu tán. Chung quanh yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhấm nuốt huyết nhục nhỏ bé của những đám ma trùng cấp thấp kia. Nhưng không bao lâu, một màn quỷ dị xuất hiện. Những cái bướu thịt xấu xí trên mặt thiếu niên đột nhiên vỡ ra, một sợi lại một sợi tơ màu trắng chui ra từ bên trong, ngay từ đầu chỉ có vài sợi thưa thớt, về sau càng ngày càng dày đặc. Sợi tơ màu trắng quấn lại từng vòng xung quanh cơ thể hắn, cuối cùng quấn thành một cái túi tơ dệt thật dày, giống một cái kén cực lớn... .... Trên người Bùi Tử Thanh lưu lại một vòng thần thức của Nam Diên, mặc kệ đối thủ lợi hại như thế nào, tia thần thức này đều có thể giết chết đối phương trong nháy mắt. Mà sau khi thần thức xuất hiện, Nam Diên có thể cảm ứng được vị trí của oắt con đầu tiên, sau đó nàng xé rách hư không, vài phút sau đã đuổi tới nơi xảy ra chuyện. Nhưng Nam Diên không nghĩ tới, chính trong giây lát ấy, liên hệ giữa nàng và A Thanh liền biến mất. A Thanh hắn... "Diên Diên, sao chúng ta lại xé rách hư không đến Ma vực rồi? Cậu không định vị sai chứ, tiểu hài xấu xí kia mà ở chỗ này sao? Chờ một chút, Diên Diên sao cậu lại đứng bên cạnh vách núi thế? Sao tôi cảm thấy cái vách núi này có chút kỳ quái, oa oa oa, trời ạ, nơi này chẳng lẽ chính là Ma vực Ma Uyên mà cha tôi nhắc tới trong sô tay sao? Lão đại Ma vực sẽ diệt thành Tích Tuyết chính là bò ra từ nơi này, Diên Diên cậu tới đây làm ... a a a ..." Nam Diên trực tiếp nhảy xuống. Thần sắc nữ nhân cực lạnh, huyết dịch khắp người đều đang sôi trào, sát ý trong lòng ngập trời. Ai giết A Thanh của nàng? Là ai! Nàng muốn nuốt sống bọn chúng!

Sn