Chương 39: Chết lặng, đệ nhớ a tỷ

Một lúc lâu sau, tay Bùi Tử Thanh cuối cùng mới ngừng run.

Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt đủ sức mê hoặc hàng ngàn thiếu nữ của Trang Mạc Nam, đột nhiên móc ra chủy thủ (dao găm).

Thiếu niên vừa vung chủy thủ, vừa tự lẩm bẩm một mình: "Không có túi da đẹp này thì ngươi làm sao có cái ý niệm ác hiểm kia, cho nên, cắt bỏ là được, cắt xong liền tốt..."

Vân Vụ đã sớm kết liễu mệnh của tên thủ hạ. Lúc này đứng ở phía sau hắn.

Nhìn thấy hành động của thiếu niên, Vân Vụ giật mình một chút, rồi trầm giọng cười.

"Cậu bé ngoan, ngươi làm gì cũng... xuất sắc."

Trang tiểu công tử tuấn mỹ ban đầu đã biến thành cái xác xấu xí không có da mặt, còn bị hắn đào tim, tử trạng cực kì thê thảm.

Bùi Tử Thanh nhìn thi thể trên mặt đất, trong lòng có cái gì đó chôn vùi nhiều năm dưới đất đột nhiên chui ra, mọc rễ nảy mầm.

Thì ra, hắn vẫn luôn không phải là người tốt.

Từ thời điểm rất sớm, rất sớm, tim hắn đã nát rồi.

Dù a tỷ có tưới bao nhiêu dưỡng chất vào trái tim thối nát này, cũng chỉ làm nó trông nguyên vẹn không tổn hao gì mà thôi.

Bởi vì, bên trong nó đã thối nát rồi

"Được rồi, giết thì giết đi, đừng bày ra bộ dáng thương cảm này." Giọng điệu Vân Vụ như chỉ là giết chết hai con kiến.

Hắn đi tới phía trước, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài.

Bùi Tử Thanh nhận ra ý đồ hắn, kinh ngạc biến sắc: "Vân Vụ!"

"Bốn phía đều là hộ vệ của Trang Mạc Nam mang đến, ngươi cứ như vậy mà đi ra, sẽ bị phát hiện! Ngươi đem ta tới thế nào thì đưa ta ra thế đấy!"

Vân Vụ quay đầu nhìn hắn, cười tà ác: "Sao, một đường hộ tống ngươi đến đây, giúp ngươi giết tình địch, lại còn muốn ta hộ tống ngươi về thành sao?

Bùi tiểu công tử, ngươi nghĩ kỳ quái quá."

"Ngươi! Ngươi có ý gì?"

Bùi Tử Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu bị bọn họ nhìn thấy, người Trang gia sẽ gây rắc rối cho a tỷ, thậm chí là toàn bộ thành Tích Tuyết. Ta không thể cho a tỷ thêm phiền toái!

Ta cũng không thể chết ở chỗ này, a tỷ, tỷ, tỷ ấy vẫn đang chờ ta về..."

Càng về cuối, giọng Bùi Tử Thanh càng nhỏ dần, nhưng lại mang theo chấp niệm mãnh liệt.

Hắn đã hứa với a tỷ rằng hắn nhất định sẽ bình yên vô sự trở về.

Khoé miệng Vân Vụ chậm rãi đáp một câu: "Cho nên, ta nghĩ ra một cái biện pháp cho ngươi.

Ngươi xem, hai người có tu vị cao đã chết rồi, dư lại những tên một chiêu liền không chịu nổi. Bùi tiểu công tử hoàn toàn có thể giết.

Nhưng mà, ngươi nhớ cho kỹ, nhất định phải giết chết toàn bộ."

Đồng tử Bùi Tử Thanh chợt co rụt lại, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Đừng nhìn ta như thế, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi."

Vân Vụ vỗ bờ vai hắn: "Nghĩ lại a tỷ ngươi, nghĩ lại thành Tích Tuyết."

Bùi Tử Thanh nắm chặt hai tay, biểu tình ủ rũ.

Hắn biết, mình đã mắc bẫy.

Vân Vụ vẫn luôn tính kế hắn.

Nhưng hắn không hiểu, người này muốn gì ở hắn.

Hay chỉ muốn thấy hắn từ nhãi con ngoan ngoãn của a tỷ biến thành sát nhân biến thái cuồng ma?

Đối với hắn ta có chỗ gì chứ.

Nhưng cho dù hiện tại Bùi Tử Thanh hiểu được ý đồ đối phương, hắn cũng không có đường lui.

Không có Vân Vụ che chở, hắn chỉ có thể một đường giết ra ngoài.

Quả nhiên không bao lâu, hộ vệ của Trang Mạc Nam nhanh chóng phát hiện khác thường.

Chủ tử chết thảm, những người này như phát điên, toàn bộ đều lao lên.

Bùi Tử Thanh quyết định chọn cách chết chóc.

Với tu vi của hắn, tự nhiên không thể giết được những người này, nhưng Vân Vụ sẽ giúp hắn.

Mặc kệ trong mắt hắn cao thủ lợi hại như thế nào, với Vân Vụ cũng chỉ là thú bông hắn tùy ý thao túng.

Vân Vụ khống chế thú bông, và hắn trở thành đao phủ.

Cuối cùng, Bùi Tử Thanh người đầy máu, vẻ mặt tê dại.

Người cuối bị một đao đâm chết, động tác hắn ngày càng trở nên dứt khoát.

Bùi Tử Thanh lau vết máu trên mặt.

Đợt lau này khiến vết máu dính khắp mặt hắn, bướu thịt trên mặt bị nhuộm đỏ, như vết máu lăn lộn trong vũng máu.

Thiếu niên lúc này giống như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

"Ngươi làm rất tốt. Nhìn xem, những người này đều đã chết. Chỉ có người chết mới giữ bí mật mãi mãi."

Bùi Tử Thanh phớt lờ đối phương, thất thần nhìn tay nhiễm đầy máu của mình, lẩm bẩm: "A tỷ, đệ nhớ a tỷ..."

Vân Vụ cười nhẹ hai tiếng, tư thái ung dung tao nhã: "Không vội, ta đưa ngươi đến nơi tốt trước."

Bùi Tử Thanh vùng vẫy thoát khỏi cơn tê dại, đôi mắt đen như mực trũng sâu nhìn chằm chằm vào hắn.

Vân Vụ như không nhận ra ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm, nhàn nhạt nói: "Ngươi không có quyền từ chối."

Bùi Tử Thanh cười lạnh.

"Bùi tiểu công tử, ta đáp ứng ngươi, chờ ngươi đến nơi đó, lúc sau ra ngoài sẽ có thể gặp lại a tỷ ngươi."

"A tỷ nếu biết ngươi làm gì ta, sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Vân Vụ nghe xong bật cười: "Nếu a tỷ ngươi biết những chuyện ngươi làm, nàng sẽ còn nhận ngươi sao?"

Bùi Tử Thanh run lên, tự nhủ nói: "Tỷ, tỷ ấy sẽ nhận. A tỷ nói qua, tỷ ấy sẽ vĩnh viễn không ném ta xuống..."

Hắn vì a tỷ mà giết người, a tỷ khẳng định sẽ tha thứ cho hắn!

Vân Vụ cười trào phúng, ngẩng đầu nhìn trời, hơi thở trên người đột nhiên thay đổi.

Một lát sau, một con chim cánh đen bay từ trên trời xuống.

Vân Vụ ném người đầy máu phía sau lưng cánh điểu, chính mình ưu nhã bay lên.

Chim cánh đen dang cánh bay cao, một lần lướt liền bay rất xa.

Gió lồng lộng trên trời cao khiến người ta không mở nổi mắt.

Thiếu niên cố gắng nhìn lại phương hướng thành Tích Tuyết, trong lòng càng ngày càng khủng hoảng.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy như mình sẽ không bao giờ quay về được nữa.

"Ngươi mang ta đi đâu vậy? Ta muốn quay về thành Tích Tuyết, ta muốn đi tìm a tỷ!"

Vân Vụ liếc hắn một cái rồi không để ý.

Bùi Tử Thanh ầm ĩ một lúc, không nhận được phản ứng gì, từ từ bình tĩnh lại.

Hắn đang suy nghĩ tình cảnh của mình.

Vân Vụ sẽ không lấy mạng hắn, chỉ cần hắn còn sống, hắn luôn có thể nhìn thấy a tỷ.

A tỷ...

Đệ rất nhớ tỷ.

Chim cánh thịt ngày đi ngàn dặm, cực kỳ nhanh, nó đã bay thật lâu về hướng nam.

Bùi Tử Thanh nhìn non xanh nước biếc phía dưới, biểu tình lạnh nhạt.

Khi còn nhỏ, hắn vẫn luôn khao khát phương nam, nhưng bây giờ, hắn không muốn nữa.

Chỗ tốt đến mấy mà không có a tỷ thì có ích gì?

Còn chưa cảm nhận được phương nam bốn mùa như xuân bao lâu, chim cánh đen xuyên qua rừng rậm tử khí trầm trầm dưới thân, lướt qua vực sâu, bay vào chân trời xám xịt.

Lúc này dưới thân chỉ có thể nhìn thấy một mảnh đất cằn cỗi hoang vu, thảm thực vật có màu nâu sẫm kỳ dị.

Khoảnh khắc đó, chim cánh thịt sà xuống, cũng hạ cánh.

Chân Bùi Tử Thanh cuối cùng rơi xuống đất.

Hắn nhìn mảnh đất rộng lớn mà hoang vu, trong lòng khó chịu.

Cỏ cây, không khí nơi này, đều làm hắn cảm thấy áp bức.

Phía trước là một vực sâu, liếc nhìn một cái, sâu không thấy đáy.

Hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi thối rữa.

"Bùi tiểu thiếu gia, chúng ta đến rồi." Vân Vụ nhìn hắn, khoé miệng ngậm cười.

Bùi Tử Thanh khẽ giật mình: "Đây? Ngươi nói, chỉ cần ta cùng ngươi đến một nơi, ngươi sẽ đem ta quay lại gặp a tỷ, chẳng lẽ..."

Vân Vụ cười nói: "Đúng vậy, chính là đây."

Bùi Tử Thanh trừng to mắt, vẻ mặt hoảng sợ.

"Nếu ngươi có thể bò lên từ Ma Vực của Ma Uyên, tự nhiên có thể...nhìn thấy a tỷ ngươi."

"Vân Vụ, ngươi..."

Giây tiếp theo, thân thể thiếu niên nhẹ đi, bị một cỗ lực lượng hung hăng vứt ra ngoài, rơi xuống vách đá.

"Aaaa..."

Giữa tiếng gào thê thảm của thiếu niên, nụ cười trên mặt Vân Vụ dần dần gia tăng.

VLAT