Đối với động tác nhỏ của nhóc con trong ngực, cho dù Nam Diên đã nhận ra cũng không thèm để ý.
Chẳng qua hắn chỉ thích dính người giống như Tiểu Đường.
Huống chi lực chú ý của Nam Diên rất nhanh liền chuyển đến nơi khác.
Sau khi Tiết Tùng Uẩn đi, nam sủng mà Bùi Nguyệt Oanh thích nhất chỉ còn lại ba người.
"Đại nhân, ta thật ra rất thích ngài, chẳng qua ta yêu tự do hơn, có duyên chúng ta sẽ gặp lại." Gương mặt nam tử tuấn lãng mặc trường bào xanh ngọc đeo đai lưng kia lộ vẻ tiếc nuối.
Nói xong, hắn hành lễ với Nam Diên rồi quay đầu rời đi, mười phần dứt khoát.
Mặc dù Nam Diên không có cảm giác gì, nhưng nghĩ đến lúc nàng sưu hồn nhìn thấy những hình ảnh kia, nàng cảm thấy Bùi Nguyệt Oanh này thật đáng buồn.
Trong thời gian ngắn ngủi, mỹ nam áo trắng thanh cao cao ngạo tiến lên một bước, không nói chuyện, chỉ là ánh mắt hắn ta nhìn nàng phức tạp.
Bộ dáng Nam Diên bền lòng vững dạ tùy ý để hắn dò xét, nếu có thể bị hắn nhìn ra chút gì, coi như Nam Diên thua.
Dù sao ngay cả cha ruột mẹ ruột của nàng cũng không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Đại đa số mọi người đều coi Nam Diên là lão đại cao lãnh trâu bò, là loại người không hay nói nhiều, có thể đánh nhau tuyệt đối sẽ không lắm lời.
Nhưng thật ra ngay từ đầu chỉ là Nam Diên lười nói chuyện, về sau phát hiện mình mặt đơ bẩm sinh thì càng ít khi nói hơn.
Đối phương nhìn chằm chằm nửa ngày, sau khi chắc chắn thành chủ sẽ không để lộ bất cứ tin tức nào bèn từ bỏ giao lưu bằng ánh mắt, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Bùi Nguyệt Oanh, ta chỉ hỏi ngài một câu, những lời trước kia ngài nói với ta có mấy phần là thật?"
Nam Diên tận chức tận trách đóng vai nữ nhân cặn bã, lãnh đạm nói: "Lúc thích ngươi, đương nhiên những lời nói kia đều là thật, chẳng qua lòng người dễ đổi."
"Ha ha, hay cho câu lòng người dễ đổi." Cố Lan Chi cười mỉa mai, sau đó rời đi quyết tuyệt mà lạnh lùng.
"Đại nhân thật là tuyệt tình." Cuối cùng chỉ còn lại Vân Vụ lắc đầu thở dài.
Hiện tại không còn người nào, Nam Diên mới có thể chăm chú đánh giá người này.
Nam nữ khó phân, yêu diễm tuyệt trần?
Vẫn còn kém trình độ này rất xa.
Nàng nghĩ sau khi nhân loại bị yêu hóa giá trị nhan sắc sẽ cao hơn rất nhiều, khí chất cũng sẽ thay đổi vài chỗ, Nam Diên cảm thấy, đại ma đầu năm năm sau chính là người này.
Vân Vụ chắp tay với Nam Diên: "Hai năm này được đại nhân chiếu cố. Đại nhân, sau này chúng ta sẽ không …"
Không đợi hắn nói xong, Nam Diên đã ngắt lời: "Ngươi ở lại."
Thần sắc nữ thành chủ cao thâm mạt khó dò.
Vân Vụ một mặt mộng bức.
Sững sờ một lát, trong lòng hắn sinh nghi.
Còn tưởng vừa rồi chỉ là ảo giác, thì ra không phải.
Từ lúc hắn vừa tới, vị nữ thành chủ này nhìn hắn một cái, cái nhìn kia lại không hề tầm thường.
Mà thời khắc này, người trước mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt trần trụi đánh giá kia khiến trong lòng Vân Vụ sinh ra một loại cảm giác quái dị.
"Đại nhân, vì sao chứ?"
Nam Diên sao có thể nói thật, bèn thuận miệng bịa ra một lý do: "Ngươi là người hiểu chuyện nhất, cứ tiếp tục làm nam sủng của ta."
Vân Vụ: ...
Suýt chút nữa Vân Vụ đã không thể duy trì được vẻ ưu nhã thong dong của mình.
Một thành chủ thành Tích Tuyết nho nhỏ mà thôi, lại vọng tưởng giữ hắn lại để độc chiếm? Hơn nữa độc chiếm mà lại không có danh phận gì!
Trước kia lưu lại ở chỗ này, chẳng qua đúng lúc cần phải mượn thân phận nam sủng để che dấu hành tung của hắn thôi, hơn nữa nữ nhân này cũng có mấy phần tư sắc, vì vậy hắn theo nàng chơi một lần.
Bây giờ muốn tìm được người, hắn không rảnh mà chơi cái trò đóng vai gia đình này nữa.
Ánh mắt Vân Vụ hơi trầm xuống, định trực tiếp hủy phủ thành chủ này để trực tiếp mang tiểu quái thai đi, trong lúc nhất thời đột nhiên hắn đối mặt với một đôi mắt âm trầm.
Bùi Tử Thanh chẳng nằm chợp mắt trong ngực Nam Diên chẳng biết đã mở mắt ra từ lúc nào, đang dùng một loại ánh mắt rùng mình mà nhìn chằm chằm tên nam sủng được nữ nhân chính miệng giữ lại.
Vân Vụ đột nhiên cười.
Có ý tứ.
Vốn dĩ hắn cũng không ôm kỳ vọng quá nhiều, dù sao những tên lúc trước hắn ném vào Ma Uyên vạn trượng sau này cũng không bò lên được.
Nhưng kẻ trước mắt này...
Nói không chừng lại có thể.
"Nếu đại nhân đã không nỡ xa Vân Vụ, vậy Vân Vụ sẽ ở lại bồi đại nhân."
Mỹ nam áo xanh tuấn tú nho nhã cười hết sức mê người, bộ dáng không miễn cưỡng chút nào, một câu không nỡ kia bị hắn nói đến mức lưu luyến mập mờ, dường như cất giấu không biết bao nhiêu nhu tình mật ý với người trước mặt.
Bùi Tử Thanh có chút dính người rúc vào trong lòng Nam Diên, động tác đang yêu giống như Tiểu Đường, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh giá nhìn nam nhân kia.
Vân Vụ cũng cười với hắn, nụ cười ẩn chứa sự khiêu khích.
Con người chỉ sợ nhất là không có dục vọng.
Có dục vọng, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
……
"Nghe nói gì không? Thành chủ của chúng ta đổi tính, trong vòng một đêm đã giải tán tất cả nam sủng!"
"Nghe nói nàng ta tu luyện loại tà công nào đó, từ nay về sau cũng không thể đụng đến nam sắc, chậc chậc, nếu như là thật, thành chủ cũng quá thảm rồi, dù sao thành chủ chúng ta trước đó đêm nào cũng có nam sủng hầu hạ, thời điểm lợi hại nhất nghe nói có thể ngự chín mỹ nam một đêm!"
"Ai? Sao ta nghe nói bởi vì thành chủ yêu một trong ba trăm vị nam sủng đó nên mới giải tán tất cả nam sủng? Mỹ nam trước kia được sủng ái nhất không phải là Tiết công tử, mà là một vị công tử họ Vân."
"Các ngươi đều không đúng! Theo ta được biết, bởi vì thành chủ thu dưỡng một đứa bé, đứa bé kia không thích nam sủng của thành chủ, thành chủ vì hắn mới giải tán tất cả nam sủng."
"Ha ha ha, cái người mà ngươi nói không phải là tiểu quái thai mà thành chủ mang vào phủ chứ, làm sao có thể vì hắn, ngươi không biết dáng dấp của đứa bé kia xấu đến mức nào đâu..."
Đối với tin đồn nữ thành chủ giải tán hậu viện ba trăm mỹ nam, trên phố đồn đại xôn xao.
Nhưng mặc kệ tin đồn như thế nào, đám người đều nhất trí cho rằng, nữ thành chủ chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào mới thu dưỡng tiểu quái thai, tiểu quái thai sớm muộn cũng sẽ thất sủng.
Nhưng mà hai tháng qua đi, một năm trôi qua, ba năm cũng qua đi...
Tiểu quái thai chẳng những sống êm đẹp ở phủ thành chủ, mà còn trở thành phụ tá đắc lực của thành chủ.
Dân chúng Thành Tích Tuyết bây giờ gặp quái thai này, đều sẽ cung cung kính kính xưng hô một tiếng Bùi tiểu công tử.
Mặc dù gương mặt của Bùi tiểu công tử kia mười phần doạ người, nhưng dân chúng đều hy vọng gương mặt này của hắn sẽ xuất hiện nhiều hơn, bởi vì hàng năm Bùi tiểu công tử đều lấy danh nghĩa thành chủ tế bần ở thành Tích Tuyết, hoặc là cấp thịt linh thú, hoặc là cấp quần áo chống rét.
Đối với một vị thần tài như vậy, làm gì có ai dám ghét bỏ?
Nhưng bách tính chỉ biết thành chủ coi trọng vị Bùi tiểu công tử này như thế nào, lại không biết vị Bùi tiểu công tử này trong phủ được sủng ái như thế nào.
Chỉ có đại nha hoàn Đông Tuyết phục vụ thân cân mới được tận mắt chứng kiến hết thảy.
Vị Bùi tiểu công tử này được hưởng thụ vô thượng sủng ái mà trước đây chưa có vị nam sủng nào có được, thành chủ vô cùng thiên vị hắn!
Đông Tuyết hoài nghi, thành chủ nuôi Bùi tiểu công tử trở thành con ruột luôn rồi.
Nữ võ tu bởi vì nguyên nhân thân thể, phần lớn khó mà thụ thai.
Nếu không thì chỉ bằng số lần thành chủ hoan hảo với nam nhân thôi, thì số lượng tài tử có thể thành lập cả một đội bóng.
Có lẽ trong quá trình bế quan tu luyện đã làm tổn thương tới cơ thể nên mới không cách nào hoan ái, cũng không có cách nào thụ thai, thành ra tính cách của thành chủ mới càng ngày càng trở nên quái gở?
Về phần tại sao lại thu dưỡng một hài tử xấu như vậy
Có lẽ là muốn dùng biện pháp này để cưỡng ép bệnh cũ đam mê sắc đẹp của mình chăng?
Đông Tuyết tự cho là mình đã phát hiện ra bí mật lớn kinh thiên động địa nào đó, mấy năm này hầu hạ đôi chủ tử giống như hai mẹ con này, mỗi ngày đều vô cùng kinh hãi, tựa như giẫm trên băng mỏng.
Thật sự rất thảm!