Chương 23: Phát hiện ma khí.

Trong bốn người, vị nam tử mặc áo cẩm bào màu xanh ngọc kia không nhịn được nữa đi thẳng vào vấn đề: “Vân huynh, Cố huynh, các huynh nói xem rốt cuộc thành chủ muốn chơi kiểu người như thế nào? Hay là nàng ấy thật sự thay đổi tính tình, thích những người có nhan sắc không đẹp lắm?”

Nói xong còn liếc nhìn gương mặt đen sì của Tiết Tùng Uẩn nói nhỏ: “Ngay cả Tiết huynh đây nàng ấy cũng không thích nữa.”

Tiết Tùng Uẩn nghe vậy sắc mặt càng đen hơn, nhưng cằm hắn vẫn hất lên, thần sắc kiêu căng: “Chẳng qua nàng ta chỉ đang chờ ta chủ động cúi đầu mà thôi. Giang sơn khó đổi bản tính khó dời, loại nữ nhân như nàng sao có thể bỏ được nam nhân?”

Vân Vụ đặt chén trà xuống thản nhiên nói: “Theo ta thấy không bằng Tiết huynh thử tự ra mặt xem tình huống thế nào?”

Tiết Tùng Uẩn nhíu mày: “Dựa vào cái gì mà ta phải làm như thế chứ?”

“Đại nhân lúc trước thích ngươi nhất trong chúng ta, chỉ có ngươi là người duy nhất mà nàng muốn mà không có được, dù sao…”

Ngay cả Cố huynh cuối cùng cũng không thể giữ vững mà bị đại nhân dụ dỗ.”

Lúc nói lời này, hắn mỉm cười nhìn nam tử áo trắng đang đánh đàn.

Bàn tay đang gảy đàn của đối phương nắm chặt lại, tư thái thanh cao cũng không thể nào giữ được, suýt nữa làm đứt dây đàn.

Vân Vụ liếc nhìn hắn ta một cái, trong lòng khẽ xì một tiếng.

Đúng là ngu không ai bằng, loại nữ nhân thế này mà cũng có thể động tâm.

“Vân huynh nói rất đúng, ta không bì được với Tiết huynh.” Cố Lan Chi lạnh lùng nói.

Mấy người thay phiên nhau khen Tiết Tùng Uẩn khiến hắn ta có chút lâng lâng.

“Vậy theo cao kiến của Vân huynh, ta nên làm thế nào?”

Khóe miệng Vân Vụ khẽ nhếch lên: “Đơn giản lắm, quan trọng là Tiết sư huynh có suy nghĩ thông suốt được hay không thôi.

Nếu thành công, sau này Tiết huynh có thể đi ngang trong phủ thành chủ, nếu thất bại thì cùng lắm cũng chỉ bị mất mặt một lần mà thôi.

Chẳng qua, sao Tiết sư huynh có thể thất bại được chứ, đại nhân thích ngươi bao nhiêu chúng ta đều đã thấy hết…”

Không bao lâu, mấy người trong đình cũng giải tán hết chỉ còn lại chủ nhân của Mai viên.

Vân Vụ một thân áo xanh, quả nhiên trông vừa tuấn tú lại vừa nho nhã, người đẹp tựa ngọc.

Hắn không chút hoang mang mà ngồi tiếp tục uống trà.

Đợi đến khi chén trà đã uống cạn, hắn mới mở tay ra, nhìn viên Ma Châu ẩn ẩn phát ra ánh sáng trong lòng bàn tay, khóe miệng nhẹ câu lên, trên người phát ra mấy phần yêu mị tà khí: “Thật sự tìm được một tên.”

Đúng lúc đó, vẻ mặt Nam Diên đang dạy Bùi Tử Thanh viết chữ đột nhiên cứng lại, nhìn về phía cửa sổ.

Hướng của Bách Hoa viên.

Hẳn là… tên nam sủng nào đó?

Động tác trong tay Bùi Tử Thanh dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.

Hư Tiểu Đường đang dùng móng vuốt nhỏ dính mực để vẽ tranh trên tờ giấy trắng, nó cũng phát hiện ra động tác của nàng mà ngẩng đầu lên nhìn.

Một người một thú vẻ mặt mộng bức.

A Thanh thì thôi đi, vậy mà Tiểu Đường cũng không phát hiện ra được.

Chỉ sợ nó là Thần thú giả đi?

Hai người này sao đều ngốc như thế chứ?

Tâm Nam Diên hơi mệt mỏi.

Đáng nhẽ nàng nuôi trẻ con và linh thú phải tràn ngập khí thế bá vương mới đúng chứ, sao lại ngốc như vậy.

Chẳng qua trong phủ thành chủ sao lại có ma tu?

Nam Diên hơi cảm thấy ngoài ý muốn.

Nàng đột nhiên nghĩ đến cái vị đại lão Ma Uyên đồ thành năm năm sau.

Nghĩ lại một chút có lẽ cũng không sai biệt lắm.

Lúc này cơ thể bắt đầu xuất hiện dị dạng, sau đó bị ma tu phát hiện ném vào trong Ma Uyên, năm năm sau giãy giụa bò lên, lắc mình một cái biến thành một trong ngũ đại ma vương khát máu tàn bạo.

Oa a, thế mà lại có thể hoàn toàn ngược lại!

Nàng dường như đã tìm được biện pháp giải quyết phiền phức.

Chỉ cần tìm ra tên nam sủng này, sau đó xem trọng hắn khiến sau này hắn không đến được Ma Uyên thì sẽ không thể trở thành Ma Quân.

Cứ như vậy, không những có thể bảo vệ được thành Tích Tuyết mà còn để khiến Ma vực thiếu đi một mối họa lớn.

Công đức lớn như thế, hữu dùng hơn mấy chuyện nhỏ nhặt mà Hư Tiểu Đường nói nhiều.

Đáy mắt Nam Diên không khỏi cong lên, khóe miệng cũng nhẹ nhàng giật một chút.

Vốn đang cười nhưng gương mặt đơ của nàng cũng không biểu hiện rõ ràng, càng giống với bộ dáng híp mắt nghiêng đầu... tính toán người khác.

Hư Tiểu Đường và Bùi Tử Thanh lập tức ngồi đoan đoan chính chính, nhìn không chớp mắt làm việc của mình, sợ lúc này đụng phải xui xẻo.

Nam Diên: ...

Tâm tình của nàng chỉ tốt một chút thôi mà.