Chương 12: Ghét bỏ quá yếu.

Nam Diên nhận lấy một lạy của Bùi Tử Thanh.

Về sau, đây chính là đứa con nuôi mà nàng sủng ái, nàng sẽ bảo bọc đứa bé này, cho nên loại đại lễ này nàng cũng nên được nhận.

Hai mắt đứa nhóc lóe sáng, có thể nhìn ra tâm tình của hắn rất tốt.

Nam Diên hơi nhíu mày, vui đến mức đó sao, chỉ một cái tên mà cũng có thể cao hứng như vậy?

Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Nam Diên dò xét đứa nhóc này, giọng điệu hơi ghét bỏ nói: "Quá yếu, về sau tu luyện cho thật tốt."

Vẻ mặt tiểu quái thai mờ mịt nhìn nàng.

Tu luyện sao?

Cái từ này quá xa vời với hắn.

Trước kia ngay cả cơm hắn cũng ăn không đủ no, nói gì đến tu luyện?

Hắn không nhận thấy vẻ ghét bỏ trần trụi trong mắt nữ nhân, trong lòng không khỏi có chút khổ sở.

Mới vừa nãy vẫn còn bộ dáng yêu thích chiếu cố hắn thế mà hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ hắn rồi sao?

Đúng là nữ nhân dễ thay lòng đổi dạ.

"Muốn ở lại bên cạnh ta thì ngươi không được quá yếu. Ngươi nhìn Tiểu Đường đi, nhìn nó nhỏ thế thôi nhưng khí lực lại không nhỏ chút nào."

Hư Tiểu Đường nghe nàng nói thế nhanh nhẹn nhảy lên trên mặt bàn, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một đạo tàn ảnh màu trắng.

Tiểu quái thai Bùi Tử Thanh cực kỳ giật mình, hắn vẫn lấy tốc độ của mình để kiêu ngạo thế mà vẫn không so sánh được với con linh thú trông giống thịt viên này sao?

Đôi mắt đen to bằng hạt đậu của Hư Tiểu Đường vô cùng có nhân tính nhìn hắn, ra hiệu hắn nhìn vào mình.

Sau đó, tiểu gia hỏa giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, trong miệng phát ra một tiếng gầm đầy khí thế: "Kít!" đột nhiên một móng vuốt đập lên mặt bàn.

Tấm bàn được làm bằng gỗ tử đàn kia có giá trị không nhỏ tuy không bị đập thành nhiều mảnh, nhưng lại có nhiều thêm một vết móng vuốt.

Chỉ bằng một cái móng vuốt nhỏ đã trực tiếp đập một lỗ xuyên qua cái bàn dày.

Cục bông nhỏ kia ngẩng đầu liếc hắn một cái, kiễng chân ung dung lắc lư chậm rãi vút qua trước mặt hắn.

Bùi Tử Thanh: ...

Rõ ràng chỉ là một con linh thú, vậy mà biểu cảm lại còn phong phú hơn cả người.

Hơn nữa, uy lực của mọt móng vuốt kia…

Nếu như đập lên trên đầu người chỉ sợ sẽ trực tiếp khiên cho đầu người ta nở hoa.

Trong lòng Bùi Tử Thanh thất kinh, thời điểm nhìn Hư Tiểu Đường lần nữa ánh mắt đã thay đổi.

Chỉ một con linh thú đã lợi hại như vậy, chẳng phải nữ nhân trước mắt này càng đáng sợ hơn sao?

Trong lúc thất thần, một quyển sách đột nhiên ném qua chỗ hắn, Bùi Tử Thanh vội vàng đón được.

Trên sách phủ một lớp bụi, cũng không biết nữ nhân này móc ra từ chỗ nào.

Hắn bị lớp bụi trên bìa sách làm cho sặc , hắn vừa ho vừa nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, không hiểu cho lắm.

Nam Diên giải thích: "Đây là bí tịch tu luyện , ngươi học thử theo phương pháp bên trong quyển sách một chút đi."

Nàng nhận ra đứa nhóc này có linh căn, có thể làm một Linh tu.

Thế giới này không kém nhiều lắm so với thế giới của nàng, vì vậy nên bí tịch tu luyện cũng sẽ có tác dụng, nàng lười không muốn bắt tay dạy dỗ đứa nhóc này nên chỉ có thể để hắn tự mình ngộ đạo.

Bùi Tử Thanh lật vài tờ, nhìn phía trên quyển sách toàn chữ là chữ, vẻ mặt có chút cổ quái.

Loại người như hắn sao có thể biết chữ.

Nữ nhân này cố ý muốn nhục nhã hắn sao?

Đợi đến khi Hư Tiểu Đường ở bên cạnh chi chi chi nhắc nhở một câu, Nam Diên mới ồ một tiếng: "Do ta hồ đồ, ngươi cũng không phải là Tiểu Đường."

Hư Tiểu Đường mặc dù là chỉ con non, nhưng tộc Hư Không Thú vô cùng trâu bò, năng lực nhận biết chữ viết cũng là một loại truyền thừa từ đời cha truyền cho đời con, vì vậy tiểu gia hỏa này không chỉ biết chữ mà còn có thể nhận biết tất cả các loại chữ viết của các quốc gia khác nhau.

Nam Diên nghĩ một lát định nói "Quên đi", nhưng thấy ánh mắt sáng lấp lánh của đứa nhóc nhìn nàng, bộ dáng trông chờ, mấy chữ này lập tức lạo nuốt trở vào, sửa miệng nói: "Nếu như thế, ngày mai sẽ bắt đầu, ta tự mình dạy chữ cho ngươi."

Đôi mắt Bùi Tử Thanh chớp chớp, hai hàng lông mi dày cũng rung động theo.

Hắn đột nhiên nhếch môi cười, gật đầu nhẹ với nàng.

_Sn_