Chương 4: Vương tử học đường và tiểu thư khó chiều (4)

Nhà của Lạc Minh Yên đúng là khá gần. Ba người rẽ thêm vài ngõ nhỏ nữa là đến.

Căn nhà cũng không to lớn gì lắm, vừa đủ một gia đình bình thường ở.

Đương nhiên đối với Tần Nghi bây giờ là Mạc đại tiểu thư và nam chính đại nhân mà nói thì đúng là nhỏ như cái phòng bếp nhà họ vậy. Nhưng mà cũng chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra. Đâu phải ai cũng là con cháu đại gia tộc như họ?

- Minh Yên về rồi đấy à? Đây là bạn cháu hả? Thật là đẹp trai xinh gái nha.

- Dạ, họ là bạn học cùng trường cháu đấy ạ bà Dương.

Mới đi vào tiểu khu đã bắt gặp khá nhiều cụ lão, có người thì dắt cháu về nhà, có người thì đi dạo. Ai nấy đều vui vẻ chào hỏi Lạc Minh Yên. Quả nhiên nữ chính được nhiều người yêu thích như vậy. Đúng là thiết lập vạn người mê mà…

- Mời hai cậu vào nhà.

Lạc Minh Yên nhanh tay mở cặp lấy ra chiếc chìa khoá. Cô tra khoá vào ổ. “Cạch” một tiếng cánh cửa mở ra lại đi đến bên tủ đựng giày nhỏ lấy ba đôi dép đi trong nhà. Một đôi tự mình đi hai đôi còn lại cho hai người.

- Các cậu ngồi ở ghế chờ tớ đi lấy thuốc một lát.

Chưa vội đi ngay, Lạc Minh Yên còn tri kỉ rót nước cho khách rồi mới đi.

Đột nhiên phải ở riêng với người con gái mà mình vẫn luôn không thích ngay cả nhìn mặt cũng thấy phiền. Rồi lại phát hiện cô ta cũng có một mặt khá thú vị thì phải làm sao??? Nội tâm Ngô Hữu Thiên gào thét.

Ngồi gần nam chính ngọt văn trong tiểu thuyết lại còn cướp vai của người ta. Bây giờ cô cũng cảm thấy hơi có lỗi rồi đây. Đời trước làm chị đại cô còn chưa bao giờ giành chuyện tốt của đàn em bao giờ đâu. Sẽ mất mặt lắm đấy.

Thế là một trận yên ắng.

- Em về rồi đây.

Bên ngoài cửa có tiếng trẻ con vọng vào. Với Tần Nghi đã sớm biết cốt truyện thì đã chắc chắn đây là em trai ruột của nữ chính Lạc Uy Vũ. Cậu nhóc nhanh nhẹn thay giày để ngoài cửa nhà. Bước vào thì thấy hai người một nam một nữ lạ hoắc đang ngồi ở sofa mỗi người cầm một ly nước đang uống dở nhìn về phía mình.

- Uy Vũ về rồi đấy à? Mau vào nhà cất cặp sách đi.

Lạc Minh Yên trên tay cầm một hộp thuốc đi ra thì thấy em trai đi trố mắt nhìn bạn học mình. Liền giới thiệu.

- Đây là bạn học của chị. Cậu ấy tên Hữu Thiên, còn đây…

- Tôi là Mạc Lệ.

- Ừm, Mạc Lệ lúc nãy giúp chị đánh đám người xấu đấy. Uy Vũ thấy chị Lệ Lệ có lợi hại không nào?

Hiển nhiên sau khi Lạc Minh Yên giới thiệu xong. Đôi mắt Lạc Uy Vũ lấp lánh nhìn Mạc Lệ. Trẻ con mà, đứa nào chẳng thích xem mấy phim người hùng đánh bại kẻ xấu. Bây giờ lại được chị gái giới thiệu cho một người vừa đẹp mắt lại còn đánh người xấu giúp chị mình nữa thì đương nhiên là sẽ thích rồi. Giống như người hùng bước ra từ cuốn truyện tranh vậy, anh mắt tự nhiên là sùng bái.

- Chị Mạc Lệ! Chị thật lợi hại.

- Ừm, nhưng chị Mạc Lệ ban nãy đánh người xấu đã bị thương rồi. Nên giờ phải bôi thuốc nha.

- Chị bị thương sao? Để em bôi giúp chị.

Mói xong cậu bé chạy vào phòng cất cặp sách rồi chạy vù ra ôm lấy hộp thuốc trong tay chị gái. Mở hộp tìm tòi. Thấy em trai lục lọi hồi lâu vẫn chưa xong, Lạc Minh Yên biết ngay cậu nhóc không biết dùng loại thuốc nào mới đúng nên cầm lấy một tuýp Arnigel và một tuýp Skin Cool đưa cho cậu.

- Cái này là dùng cho vết bầm, còn cái này là bị trầy xước da. Em đã nhớ chưa?

- Em biết rồi. Hì hì.

- Vậy em giúp hai anh chị ấy bôi thuốc nha. Chị đi nấu cơm đây. Giờ cũng muộn tồi hai cậu ăn cơm ở nhà mình nha.

Nói rồi Lạc Minh Yên đi vào trong bếp. Chưa gì đã nghe thấy tiếng dao thái vọng ra. Bên này Lạc Uy Vũ cũng không chậm chạp. Cậu nhóc vặn nắp tuýp kem vừa bóp vừa kiếm miếng bông để thấm thuốc sau đó mắt cún con nhìn Mạc Lệ.

- Chị ơi mau đưa tay cho em. Em bôi sẽ không đau đâu.

Tần Nghi vô pháp kháng cự lại cái sự đáng yêu này. Đành phải thuận theo cậu nhóc vậy.

- Tím hết lên rồi này. Bọn người xấu đúng là đáng ghét. Để Vũ thổi thổi cho chị bớt đau nha.

Lạc Uy Vũ nhẹ nhàng nâng lay Tần Nghi, phồng miệng thổi thổi vào vết bầm. Vừa thổi vừa lẩm bẩm đau ơi mau biến đi trông thật sự rất đáng yêu. Trong lòng Tần Nghi đột nhiên nảy ra ý định xấu bắt cóc em trai nữ chính về nuôi. Ai có thể kháng cự lại tiểu thiên sứ như này cơ chứ?

Sau khi thấy Tần Nghi có vẻ ổn rồi. Lạc Uy Vũ lại đến bên cạnh Ngô Hạo Thiên giống như bác sĩ khám hết người này đến người khác.

- Anh trai này cũng là đánh người xấu nên mới bị thương sao?

Đôi mắt long lanh hướng về phía Ngô Hữu Thiên. Đột nhiên hắn cảm thấy chột dạ.

- Kh… không, anh…

- Cậu ta bị ngã xe.

Quả nhiên ánh mắt cậu nhóc nhìn Ngô Hữu Thiên khác hẳn. Còn tưởng giống như chị gái xinh đẹp bên cạnh bị thương là vì giúp người. Không ngờ là ngã xe. Chắc chắn là đi đường không cẩn thận đây mà. Dù sao thì mỗi lần đi học nhóc cũng thấy rất nhiều anh trai lái xe cực kì ẩu. Chắc chắn anh trai này cũng là một trong số đó đây mà. Nhưng mà dù sao người ta cũng là bạn của chị nên cậu mới nể mặt thôi nhé.

Cái sự phân biệt đối xử này mà chẳng nhìn ra cơ chứ. Lạc Uy Vũ không biết vô tình hay cố ý mà lâu lâu lại lỡ mạnh tay đụng vào vết thương của Ngô Hữu Thiên.

Ngay cả lúc ăn cơm cậu nhóc cũng xum xoe với Tần Nghi chính thức coi Ngô Hữu Thiên là không khí.

- Hệ thống à, rõ ràng ta có đọc qua đoạn này. Nam chính vì cứu nữ chính mà bị thương. Được nữ chính đưa về nhà chăm sóc, ăn bữa cơm gia đình. Lại còn được em trai nữ chính sùng bái gián tiếp gán ghép nam chính với chị gái. Nhưng mà hôm nay…

Chẳng biết hệ thống có mặt hay không nhưng nếu có chắc là bây giờ rất đen. Nó im lặng một lúc lâu làm Tần Nghi tưởng nó chết máy rồi.

[Chỉ là một cái sự kiện thôi, không sao nam chính còn có thể gỡ được. Lấy lại hình tượng chỉ là chuyện nhỏ thôi.]

- Thật không?

[Kí chủ cô cứ làm tốt chuyện của mình đi. Xong việc rồi không dây dưa với nam chính nữ chính là được.]

- Ngươi đã nói vậy thì được thôi.

Tần Nghi sau một ngày vất vả về nhà vào phòng tiếp tục làm cá mặn. Mặc kệ sự đời bản thân mình vẫn là trên hết. Không biết hệ thống nhà cô lên kênh chat khóc lóc với đám hệ thống khác.