Chương 22: Nữ Phụ Hào Môn (26)

Hôm nay Hạ Hoành Đình so với vẻ hăng hái khí phách nửa tháng trước, soái khí tiêu sái, khí chất người có vài phần suy giảm.

Nguyễn Nhuyễn đối với hai người đột ngột xuất hiện, đầu tiên là im lặng một chút, sau đó mới nhướng mày, dường như là đang hỏi, đối phương xuất hiện là có chuyện gì.

Hạ Hoành Đình cho rằng Nguyễn Nhuyễn vẫn còn tình cảm với mình, cho nên mới làm loạn ra chuyện cho anh ta đội nón xanh, thu hút sự chú ý của anh ta.

Vốn Hạ Hoành Đình cũng oán hận Nguyễn Nhuyễn.

Thử hỏi, có người đàn ông nào muốn mình bị đội nón xanh không.

Thế nhưng hôm nay nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn xuất hiện trước mặt mình, tốt đẹp lại kinh diễm, bộ váy công sở màu trắng gạo trên người khiến cô càng mê người.

Hơn nữa khuôn mặt vẫn luôn xinh đẹp như vậy, Hạ Hoành Đình phát hiện anh ta đối với vị hôn thê từ nhỏ này của mình, người con gái luôn luôn thanh cao lạnh lùng không gợn sóng, động tâm tư một chút.

Nếu có một người con gái ưu tú lại xinh đẹp như vậy, vẫn luôn một lòng với mình, còn nguyện ý vì mình làm ra những chuyện điên cuồng tới vậy.

Thật ra trong lòng anh ta cũng rất là vui mừng.

Cho nên, nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn nhướng mày, đáy mắt dường như mang theo nhàn nhạt vẻ khinh thường, Hạ Hoành Đình cũng không có nói lời nào.

Có thể là anh ta muốn nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Nhuyễn và Trần Tiểu Ngai vì anh ta mà tranh giành tình cảm.

Trường hợp như vậy, có thể mới hoàn toàn thoản mãn tâm lý của một người đàn ông trưởng thành ưu việt như anh ta.

Trần Tiểu Ngải quả nhiên đã không phụ sự kỳ vọng của Hạ Hoành Đình, đang nhìn thấy Hạ Hoành Đình cũng không kiềm chế, trong ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức, trong lòng Trần Tiểu Ngải tức khắc liền nóng nảy.

Cũng không rảnh lo chuyện khác, chỉ có thế đáng thương nhỏ giọng nói: “Nguyễn tiểu thư, sao cô có thể làm chuyện như vậy với tổng giám đốc Hạ, hai người đã có hôn ước với nhau a, cô một bên nói chuyện tình cảm với tổng giám đốc Hạ, bên kia cũng người đàn ông khác thật không rõ ràng, cô như vậy . . .”

Trần Tiểu Ngải nói một nửa, khuôn mặt mang theo vài phần ám chỉ, cả người ngượng ngùng chỉ tay không được, dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ta, cực kỳ quyến rũ người khác.

Sau khi nói xong, còn đầy thâm ý liếc mắt nhìn Hạ Hoành Đình một cái.

Kết quả Hạ Hoành Đình vẫn còn đang đắm chìn trong suy nghĩ của chính mình không thể tự kiềm chế.

Đối với lời nói của Trần Tiểu Ngải như vậy, đầu óc hồ ly nhỏ chuyển động nhanh như bay, lập tức liền phản ứng lại.

Chuyện nhà họ Hạ với nhà họ Nguyễn từ hôn, Trần Tiểu Ngải có khả năng không biết!

Đương nhiên, chỉ xuất phát từ tâm lý Hạ Hoành Đình chuyện gì cũng không nói cho cô ta biết.

Đến nỗi Trần Tiểu Ngải là thật sự không biết, hay là giả vờ không biết?

Đối với vị nữ chính trong nguyên tác này, Nguyễn Nhuyễn có một chút ấn tượng không tốt với cô ta.

Biết rõ vị lãnh đạo trực tiếp đã đính hôn với bạn gái, mặc kệ có phải tình yêu thực sự hay không, chẳng lẽ cô ta vẫn không có đạo đức, hoặc là nói từ nhỏ tiếp thu giáo dục không nói cho cô ta biết, không được làm tiểu tam sao?

Chẳng sợ người trong cuộc không có tình yêu, cũng không thể trở thành lý do cho cô ta chủ động tới gần, chủ động quyến rũ, chủ động làm kẻ thứ ba.

Uổng công một người con gái có đạo đức và lương trí như vậy, hồ ly nhỏ cảm thấy bản thân hà tất phải nương ta với cô ta?

Nếu như nam chính trong cốt truyện với nguyên chủ đã từ hôn, về sau mặc kệ hai người bọn họ có biến thành như thế nào, cũng không liên quan tới hồ ly nhỏ.

Đáng tiếc Trần Tiểu Ngải biết rõ nam chính đã có hôn ước, lại còn không ngừng muốn tới gần như vậy.

Dáng vẻ này, đâu chỉ là khó coi?

Nếu nam nữ chính trong cốt truyện thức thời, Nguyễn Nhuyễn cũng không tính toán với bọn họ.

Nhưng mà hiện tại, khả năng cũng không quá thành thật đâu.

Đối mặt với chuyện trước mắt, Trần Tiểu Ngải giống như đang tức giận, Nguyễn Nhuyễn nhếch môi, ý cười lại lộ ra vẻ trào phúng: “Xin hỏi Trần tiểu thư, cô đang lấy thân phận và lập trường gì để chỉ trích tôi? Lại chỉ trích tôi cái gì?”

Một câu, khiến Trần Tiểu Ngải cảm thấy khó chịu lại xấu hổ.

“Tôi, tôi . . .” Trần Tiểu Ngải trong khoảng thời gian ngắn không nói lên lời, chỉ có thể nhìn về phía Hạ Hoành Đình cầu xin sự giúp đỡ.

Lúc này khuôn mặt của Hạ Hoành Đình, đều là cảm giác thỏa mãn còn có một chút cảm giác về sự ưu việt.

Lòng tự trọng của đàn ông được thỏa mãn, anh ta không ngại qua lại với hai người con gái, cho bọn họ một ít tình yêu của anh ta.