Dịch giả: Bếu
Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Kiều Tử Hân cảm thấy bản thân mình hình như đã phát hiện ra điều gì đó, mỗi ngày cô đều chìm trong trạng thái kinh ngạc và vui mừng, mỗi ngày đóng phim trái tim sẽ không nhịn được mà loạn nhịp, dường như là đang thật sự được yêu đương ngọt ngào với người trong lòng của mình vậy. Nhưng lúc kết thúc công việc trở về thực tại, Từ Tử Phàm lập tức khôi phục lại như cũ, tỏ ra nghiêm túc, khiến cô mỗi lần muốn chọc thủng tầng ngăn cách mối quan hệ của bọn họ cũng đều có chút do dự. Do dự mãi thì lại sắp đến một cái Tết âm lịch nữa.
Tên của bộ phim điện ảnh này cũng rất dễ làm người khác suy nghĩ nhiều, Từ Tử Phàm đã tự mình đặt tên, gọi là “Chúng tôi yêu đương rồi”. Vẫn là một cái tên quê mùa không hấp dẫn như trước đây, nhưng cả đoàn phim lại nhất trí thông qua, còn vô cùng thích cái tên này nữa. Bọn họ đều là tay sai của Từ Tử Phàm, đều cùng Từ Tử Phàm , Kiều Tử Hân gắn bó từ những ngày đầu tiên công ty thành lập, có lẽ người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo, bọn họ càng thấy rõ được sự tình tứ của hai người này. Nhưng Từ Tử Phàm là lão đại, người ta lại chưa làm rõ, bọn họ ai cũng không dám hó hé lung tung, hay nói giỡn lời nào, đến đề cập sơ qua cũng chẳng dám. Nhưng lúc Từ Tử Phàm đặt tên có lộ ra ý cười thì bọn họ liền hiểu ý, luôn cảm thấy cái ngày mà họ chờ đợi mãi cuối cùng cũng tới rồi.
Bộ phim công chiếu vào đúng đêm giao thừa, một năm này Kiều Tử Hân không về quê, đã nói trước là muốn cùng Từ Tử Phàm ăn tết. Sáng sớm hôm nay, Kiều Tử Hân thấy Từ Tử Phàm đang cẩn thận trang điểm, ăn mặc tươm tất thì mơ hồ đoán ra điều gì đó, cô cũng thay một bộ váy đẹp nhất, mặc thêm áo khoác, trang sức lấp lánh, trang điểm tinh tế rồi đi ra ngoài cùng Từ Tử Phàm.
Đầu tiên bọn họ đi ăn một bữa tối thân mật dưới ánh nến, nhà hàng đã được Từ Tử Phàm bao hết, bên cạnh còn có người đang kéo violon, vô cùng lãng mạn. Trên mặt Kiều Tử Hân vẫn luôn không nhịn được mà mang theo ý cười, cho rằng Từ Tử Phàm muốn nói gì đó, chờ mong đến mức hương vị đồ ăn ra sao cô cũng không thể cảm nhận được. Nhưng Từ Tử Phàm chỉ nói chuyện phiếm với cô, hoàn toàn không có ý bày tỏ cái gì. Lúc rời khỏi nhà hàng, Kiều Tử Hân vẫn chưa kịp phản ứng lại, vậy là kết thúc rồi sao? Không phải trường hợp này rất thích hợp để cầu hôn hay gì đó sao? Chỉ đơn giản là đi ăn một bữa cơm rồi về thôi sao? Cô dường như chỉ ăn một bữa tối chỉ gần như được xem là lãng mạn thôi!
Rất nhanh sau đó Từ Tử Phàm dẫn cô đi phim phim, lần này hắn không bao hết phòng, bọn họ muốn vào phải cải trang cẩn thận, hóa trang cho bản thân còn không nhận ra mình ở trong gương, đến lúc này Kiều Tử Hân cũng không còn ôm hy vọng nữa, đến mặt của đối phương còn không thể nhìn thấy thì có thể thổ lộ như thế nào được chứ? Vì thế bọn họ vào rạp chiếu phim chỉ để xem một bộ phim tràn ngập hạnh phúc về tình yêu mà bọn họ đóng.
Nghe thấy tiếng cười của người xem xung quanh khi chìm vào nội dung của bộ phim, còn có người nhỏ giọng nói: “Ngọt quá đi mất, ngọt chết mất thôi” khiến cô vô cùng muốn vạch trần Từ Tử Phàm, tên này thật sự là một tên thẳng nam từ đầu đến chân, muốn cùng hắn ngọt ngào cũng chết mệt.
Chẳng qua là trong lòng cô mặc dù đang mắng thầm Từ Tử Phàm đầu đất không biết lãng mạn là gì, nhưng khi xem những cảnh ân ái ngọt ngào cùng Từ Tử Phàm trong phim, trong lòng cô cũng cảm thấy hạnh phúc không chịu nổi. Ít nhất, trong giờ phút này, tất cả mọi người trong rạp đều có thể nhìn thấy bọn họ yêu nhau ngọt ngào biết bao nhiêu.
Từ Tử Phàm quay đầu nhìn Kiều Tử Hân, thấy khóe môi cô cong lên sung sướng liền yên tâm, xem ra loại kịch bản này vẫn còn dùng tốt, còn không khiến con gái người ta vui vẻ đến độ nào rồi hay sao? Những gì ghi trên mạng cũng có vẻ đáng tin đấy, lần sau còn có thể nhờ cậy vào nó được.
Chờ xem phim xong, Từ Tử Hân lái xe chở Kiều Tử Hân đi hóng gió, canh thời gian gần đến rạng sáng thì lái xe đến hồ. Kiều Tử Hân lại buồn cười nói: “Anh lại cho bắn pháo hoa sao? So với năm ngoái không thay đổi gì hết luôn đó.”
Từ Tử Phàm mở cửa xe, tiến lên dắt tay cô, nhướng mày hỏi: “Em không thích sao?”
Kiều Tử Hân nhìn về phía hai bàn tay của họ đang năm chặt lấy nhau, trái tim như muốn bay ra khỏi lồng ngực, đột nhiên lắp ba lắp bắp: “Em… em thích… Thật ra… Nếu mỗi năm chúng ta đều như thế, em… em cũng rất thích…”
Từ Tử Phàm cong cong khóe môi, nắm tay cô đi về phía trước, bọn họ vẫn đi dọc quanh hồ một đoạn giống như năm trước, hắn nói với Kiều Tử Hân: “Nguyện vọng mà năm ngoái em từng ước đã trở thành hiện thực chưa?”
Kiều Tử Hân nhìn hắn tiếc nuối nói: “Vẫn chưa.”
Từ Tử Phàm giữ cô đứng yên, chỉ về một hướng: “Em xem, pháo hoa lần này có đẹp không?”
Kiều Tử Hân quay đầu liền nhìn thấy pháo hoa đang nổ tung tóe trên bầu trời, thắp sáng cả bầu trời phía, bên trái hiện ra hai chữ “Tử Phàm”, bên phải hiện ra hai chữ “Tử Hân”, cô còn chưa kịp kinh ngạc thì một tiếng nổ lại vang lên thật mạnh, ở giữa “Tử Phàm” và “Tử Hân” thế nhưng lại xuất hiện ra một hình trái tim!
Trong nháy mắt, Kiều Tử Hân trừng lớn mắt, không dám tin vào cảnh tượng này: “Cái này là…”
“Anh có một chuyện rất quan trọng cần phải nói cho em. Kiều Tử Hân, anh thích em, chúng ta yêu nhau đi, có được không?” Từ Tử Phàm nhìn qua Kiều Tử Hân, đối mặt với cô, duỗi tay đỡ lấy bả vai cô, trong mắt ngập tràn ý cười nhưng cũng có vẻ nghiêm túc. Hắn đang nghiêm túc tỏ tình với cô. (Ps: Lực sát thương của câu tỏ tình này chắc là mạnh ngang câu thả thính huyền thoại ‘em ăn cơm chưa’ ở VN rồi >o> )
Kiều Tử Hân bất ngờ không ngừng, kích động không nói nên lên, trong đầu cô tràn ngập ba chữ “anh thích em” mà Từ Tử Phàm vừa thốt ra, tim cô loạn nhịp như sắp nhảy ra ngoài! Pháo hoa trên bầu trời bắt đầu nở rộ, lúc này Kiều Tử Hân mới phản ứng lại được, gật đầu liên hồi, lộ ra nụ cười đẹp nhất với hắn nói: “Được! Em cũng thích anh, Từ Tử Phàm, em thích anh!”
Từ Tử Phàm cười khẽ hai tiếng, bế cô lên xoay vài vòng tại chỗ, Kiều Tử Hân ôm cổ hắn sung sướng cười ra tiếng, lớn tiếng nói: “Từ Tử Phàm! Em thích anh! Nguyện vọng của em đã thành hiện thực rồi --- Em rất, rất là vui luôn----”
Lại một quả pháo hoa lại nở rộ trên không trung, không đến vài phút sau mọi người đã nhìn thấy được pháo hoa “Tử Phàm” “Tử Hân” vội vàng chụp ảnh và quay video lại phát lên mang. Tất cả cộng đồng fan CP Cung Song Tử đều kích động gần chết, suy đoán kêu gào có phải bọn họ đã ở bên nhau rồi không, hay là bạn fan dễ thương nào đó tự bỏ tiền ra thiết kế. Trên mạng vì một màn này mà bùng nổ một trận, tất cả nhân viên trong bộ phận truyền thông của công ty đều mở máy tính tăng ca, nhưng lúc này bọn họ lại tình nguyện tăng ca, nam thần nữ thần ở bên nhau, công ty bọn họ cuối cùng cũng có bà chủ rồi!
. . .