Chương 3: Học bá nghịch tập 3

Màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen thỉnh thoảng lại được điểm xuyết bởi những ánh sao lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện, như có như không.

Cố Trường Ly đứng cạnh cửa sổ, hắn đang nói chuyện điện thoại nhưng dường như là bất động mà lắng nghe người phía đầu bên kia nói thì đúng hơn.

Trong điện thoại vang lên một giọng nói rất nhẹ nhàng ôn hòa: “Con chừng nào có thể về thăm nhà một chuyến vậy, đã lâu không gặp, mọi người trong nhà là vô cùng nhớ con…”

Nghe được lời này, khuôn mặt lạnh nhạt của Cố Trường Ly hơi thay đổi, có chút châm chọc, ở đầu dây bên kia không nghe hắn nói gì liền định tiếp tục nói.

Nhưng đối phương chưa kịp khuyên khuyên bảo bảo, nói chuyện tình thâm đã nghe thấy Cố Trường Ly nói: “Con biết rồi.”

Phía đầu dây bên kia dường như vô cùng kinh ngạc, thật cẩn thận hỏi lại: “Vậy khi nào con trở về?”

Cố Trường Ly dứt khoát mà nói: “Nhanh nhất là hai ngày sau, xử lý xong việc bên này thì con sẽ về nước”.

Đầu dây bên kia có chút hoài nghi: “Thật không?”

Nhưng thấy hắn đồng ý như vậy là vô cùng vui mừng rỡ, dường như cũng cảm nhận thấy hắn đang không kiên nhẫn liền nói: “Vậy con nhớ giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé…” Rồi hàn huyên thêm một hai câu nữa liền cúp máy.

Hiện tại, Cố Trường Ly đã xuất ngoại được 12 năm, sau khi đến Anh quốc hắn liền bắt đầu học tập chăm chỉ. Hai năm sau đã lấy được bằng cử nhân Đại học ngành sinh vật.

Mười mấy năm qua bằng cấp mà hắn nhận được là nhiều không đếm xuể, không chỉ có ngành sinh vật, ngành kinh tế hắn cũng đã học qua chỉ có điều không thật sự đi sâu vào tìm hiểu mà thôi.

Trong quá trình du học, hắn không ngừng đưa ra những đề án, trong số đó có những đề án chính là được độc quyền. Chừng này cũng đủ khiến cho danh tiếng của hắn ngày càng bay xa rồi.

Hắn đã sớm không còn phải chịu sự quản thúc của Cố gia, bởi vậy cũng rất ít khi liên lạc với Cố gia. Mà người Cố gia cử đi theo để chăm sóc hắn cũng đã bị đuổi đi từ lâu rồi.

Nói là đi theo chăm sóc hắn nhưng lại lúc hắn đang chuẩn bị bảo vệ luận văn lại có ý đồ đem bản thảo của hắn bán cho sinh viên khác trong trường.

Cũng may mắn là hắn luôn cảnh giác, luôn bảo vệ nghiêm ngặt thành quả nghiên cứu của mình. Nhưng lúc hắn chuẩn bị báo cảnh sát thì người nhà Cố gia lại gọi điện đến ngăn cản.

Người đi theo chăm sóc hắn là bà con họ hàng xa của bảo mẫu Cố gia, thấy bảo mẫu cầu xin, mẹ Cố liền vội vàng gọi cho hắn, yêu cầu hắn không cần phải làm to chuyện như vậy.

Đối với mẹ Cố mà nói, đứa con trai này có lẽ còn không quan trọng bằng bảo mẫu đã theo giúp việc trong nhà mười mấy năm.

Đáng tiếc hắn không phải là người vì muốn được gia đình yêu thương mà sẽ thỏa hiệp, hắn liền đem người kia giao cho cảnh sát, mẹ Cố cũng bởi vậy càng không thích đứa con trai này. Hoặc là có thể nói, càng không để tâm.

Cha Cố không có động thái gì trước việc đó. Hắn là vô cùng yêu thương vợ, bất kỳ điều gì khiến mẹ Cố không vui hắn đều sẽ ngầm xử lý tốt, chỉ là việc này còn liên quan tới con hắn bởi vậy hắn mới không có can thiệp vào.

Nhưng cũng bởi vì vậy cha Cố liền khóa thẻ tín dụng của Cố Trường Ly. Mà Cố Trường Ly lại chẳng thèm để ý, nếu nuôi sống bản thân mình còn không xong, hắn làm sao có thể dám nói chính mình hoàn toàn độc lập với Cố gia?

Luận văn mà hắn rất vất vả để tránh bị cướp đoạt kia đã được Tạp chí khoa học công nhận, khiến hắn nhanh chóng trở thành tân binh trong lĩnh vực sinh vật. Nhiều thành công cũng bắt đầu đến từ đây.

Cố gia cũng không thiếu những chuyên gia, bởi vậy biết được Cố Trường Ly ở ngành sinh vật chính là có chỗ đứng cũng chẳng vội vàng xum xoe mà nịnh bợ.

Mẹ Cố cả tỷ năm không hỏi thăm hắn lấy một câu, đối với đứa con trai này chính là lo lắng không đủ mà ghét bỏ thì có thừa. Vậy mà lần này lại nóng lòng như ngồi trên đống lửa gọi điện thúc giục hắn về nước, chỉ sợ chính là “vô sự bất đăng Tam Bảo điện” (không có việc gì thì không đến chùa).

Đúng lúc hắn ở bên này cũng là đã rất lâu rồi, lần này về nước có thể tìm hiểu thêm tình hình trong nước để phục vụ việc nghiên cứu.

Thu xếp một số công việc còn dang dở, ba ngày sau hắn liền mang theo nhân viên về nước.

Đối với chuyện hắn về nước thăm người thân, những nhân viên trong Viện nghiên cứu đều là vui mừng khôn xiết.

Đại ma vương sẽ rời khỏi một thời gian, cho dù chỉ là thời gian ngắn đi chăng nữa cũng là một chuyện tốt, ít nhất mọi người sẽ không còn bị áp bức đến nỗi cảm thấy cuộc sống thật là khó khăn nữa.

Cố Trường Ly ở nước ngoài mười hai năm, lúc đầu hắn đưa một số ý tưởng của mình ra bên ngoài cũng chỉ nhằm đề phòng tránh bị một số người sao chép tự nhận của riêng để sau này khi hắn tiếp tục phát triển đề án sẽ không có bất kỳ một ai dám thọc gậy bánh xe, nhúng tay vào.

Các trường đại học là thi nhau mời Cố Trường Ly về làm việc hoặc hơp tác, từ một chàng trai Châu Á mới đầu còn bị kỳ thị, coi thường cho đến hiện tại hắn đã là người có ảnh hưởng rất lớn tại Viện nghiên cứu đầu ngành, để đạt được điều này đúng là không hề dễ dàng.

Lần về nước này của Cố Trường Ly, Tô Lan chính là không vui vẻ đồng ý cho lắm nhưng trước sự cam đoan chắc chắn sẽ quay trở lại để tiếp tục tiến hành nghiên cứu của hắn, Tô Lan đành không tình nguyện mà thả người.

Một chuyên gia sinh vật thiên tài xuất hiện là rất hiếm có mà còn lại độ tuổi như vậy chính là đã hiếm lại càng hiếm, tuổi đời hắn còn trẻ về sau tương lai có thể đạt được những thành tựu gì đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Quốc gia mà cố Trường Ly đang hợp tác biết được chuyến về nước của hắn cũng có chút gợn gợn nhưng nhận thấy hắn chính là trốn cũng không trốn được liền tùy ý để hắn đi.

Ba ngày sau, tại sân bay thành phố Thiên Hải, một chuyên cơ cá nhân hạ cánh, nhân viên sân bay ngay lập tức tiến hành tiếp đón đúng quy củ.

Từ trên chuyên cơ bước xuống là một đoàn người trên mặc áo vest, dưới đi giày da, nhưng người đứng đầu của đoàn này bộ dáng lại vô cùng khác biệt.

Đó là một thanh niên chỉ tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt tinh xảo nhưng bên trong sự tinh xảo đấy mang theo nhiều phần lãnh đạm cùng lạnh nhạt.

Đáy mắt hắn không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, yên tĩnh như mặt nước không một gợn sóng, giống như không màng thế tục lại giống như đã quá thấu hiểu cõi đời này rồi.

Nhưng nghe hắn chỉ thị thuộc hạ liền biết hắn không phải giống như vẻ bề ngoài mặc kệ sự đời.

“William, nhiệm vụ khảo sát các nhà máy sản xuất của Trung Quốc lần này sẽ giao cho anh, có vấn đề gì không?”

Người đàn ông nước ngoài mặc vest đen tầm tuổi trung niên, khuôn mặt thông minh tháo vát liền nói: “Không vấn đề, nhưng ngài cũng đang ở Trung Quốc rồi sao không trực tiếp đi khảo sát ạ?”

“Nếu chuyện gì tôi cũng phải tự làm thì tôi thuê các anh để làm gì?”. Lời nói lãnh đạm vang lên với tốc độ cực nhanh.

William nhìn bóng người thong dong phía trước, bất đắc dĩ mà nhún vai, được thôi, Sếp lúc nào cũng lười biếng như vậy, nhưng hắn ngoài tuân lệnh ra thì còn làm được gì nữa đây?

Người của chính phủ đã đợi sẵn ở sân bay nhưng Cố Trường Ly lúc này hoàn toàn không có tâm tình thảo luận công việc liền bảo bọn họ rời đi, hắn ngồi trên xe được chuẩn bị từ trước đi tới khách sạn.

Lần về nước này không chỉ là vì Cố gia mà cũng là về việc hợp tác độc quyền của Viện nghiên cứu.

Nhân viên đi theo hắn lần này không phải là chuyên gia sinh vật học mà là nhân viên bộ phận đối ngoại của Viện.

Một ngày sau, sau khi đem toàn bộ vấn đề hợp tác giao cho nhân viên, Cố Trường Ly liền một mình ra khỏi khách sạn. Cuộc sống của hắn chính là luôn gắn liền với nghiên cứu, cho dù hắn vẫn luôn đốc thúc, yêu cầu gắt gao với nhân viên nhưng bản thân hắn cũng nhiều phần mỏi mệt.

Lần này trở về, ngoài chuyện của Cố gia, hắn cũng rất muốn nghỉ ngơi thật tốt, điều tiết một chút tâm tình.

Biệt thự Cố Gia vẫn như xưa, nằm ở ngoại ô. Thời điểm Cố Trường Ly đến nơi, người làm Cố Gia không ai nhận ra hắn, duy chỉ có vị bảo mẫu đã ngoài bốn mươi tuổi được giao nhiệm vụ tiếp đón hắn liền liếc mắt cái đã nhận ra đây chính là Nhị thiếu gia lãnh đạm đã lâu không trở về.