Học bá: Học sinh chăm chỉ, thành tích học tập tốt
Ngoài cửa sổ từng đám mây trắng nhàn nhã mà lướt qua, phía xa xa là ngọn núi hùng vĩ được điểm xuyết bằng sắc xanh của rừng cây.
Từng làn gió lướt qua thổi lên khiến bức rèm màu xanh thẳm phập phồng phập phồng, từng đường nét tinh tế trong căn phòng cứ thế khoe sắc giữa ánh mặt trời ấm áp.
Căn phòng có màu vàng cam là màu chủ đạo, vừa thanh thoát nhưng cũng không kém phần ấm áp. Thỉnh thoảng lại được điểm xuyết thêm những phụ kiện trông có vẻ tùy ý nhưng thực chất lại tinh tế vô cùng càng minh chứng thêm đầu óc của chủ nhân.
Sàn nhà được lát bằng gạch sứ màu trắng, dẫm lên thôi đã truyền ngay đến sự mát lạnh, thêm một ít thảm lông xa hoa tạo điểm nhấn biến mặt sàn dường như trở thành trò chơi xếp hình.
Trần nhà được trang trí bằng một bộ đèn chùm cực kỳ mỹ lệ và tinh xảo, ánh sáng nhàn nhạt theo đó mà trải xuống toàn bộ căn phòng trống trải và yên tĩnh vô cùng.
Trường Ly ngơ ngác ngồi dưới đất mà ngạc nhiên nhìn bàn tay nhỏ nhắn mum múp thịt của chính mình, đây là xuyên qua?
Lục lại những ký ức hỗn độn trong đầu, hắn đại khái cũng đã hiểu rõ tình huống hiện tại.
Thân thể này tên thật là Cố Trường Ly, là Nhị thiếu gia của Cố Thị tại thành phố Thiên Hải. Trên hắn có một người anh trai năm nay tròn năm tuổi là người thừa kế của Cố Thị mà dưới hắn còn có một người em gái vừa mới sinh ba tháng tuổi.
Hiện tại, quản lý Cố gia là cha của Cố Trường Ly, tuy cuộc hôn nhân của cha mẹ hắn là liên hôn nhưng thật ra vốn dĩ hai người cũng đã có tình cảm từ trước với nhau bởi vậy hôn nhân diễn ra rất êm đẹp.
Cố Thị xưa nay luôn là âm thịnh dương suy, Ông nội của hắn sinh năm người con nhưng không có lấy một người là nữ. Năm anh em Cố thị kết hôn rồi sinh con cũng đều là con trai, bởi vậy lần này tiểu công chúa được sinh ra chính là được sủng ái vô cùng.
Hôm nay tiểu công chúa có chút làm loạn, khóc mãi không thôi, cha mẹ hắn liền vội vàng đưa nàng tới bệnh viện. Bảo mẫu cũng đã đi theo anh trai hắn – Cố Trường Thanh. Mọi người không để ý mà khóa trái cửa phòng lại, để lại một Cố Trường Ly ba tuổi bơ vơ giữa căn phòng rộng rãi nhưng vô cùng xa lạ.
Dù sao Nhị thiếu gia của Cố Thị từ khi sinh ra đã luôn có một bộ dáng an tĩnh, ngoan ngoãn, không được hoạt bát lanh lợi như anh trai, hiện tại có thêm vị tiểu công chúa được nâng như nâng trứng khiến hắn lại càng thêm không được Cố gia coi trọng.
Thời điểm ba tuổi ký ức chính là thập phần mơ hồ, thân thể này đúng là còn quá bé, còn chưa hiểu rõ cảm xúc của bản thân. Chắc cũng bởi tính cách trời sinh quá lãnh đạm nên dù cố gắng lục trong ký nhớ, Trường Ly cũng không tìm được một chút cảm xúc ghen ghét dù chỉ là mơ hồ.
Hắn chỉ là nhàn nhạt nhìn người một nhà ấm áp hạnh phúc cũng không hề tham dự vào, phảng phất như một vị khách xa lạ.
Mà lúc này, Trường Ly ở trong thân thể của Cố Trường Ly lại càng thêm phần lãnh đạm, tình cảm cha mẹ không phải muốn là có thể đạt được.
Thứ tình cảm này là không thể cưỡng cầu, nếu như cha mẹ vô cùng yêu thích đứa trẻ thì dù nó có đần độn khờ khạo cũng liền chỉ thấy nó thật hồn nhiên, lỗ mãng xấc xược cũng sẽ biến thành thẳng thắn, hống hách cũng có thể nói thành dũng cảm.
Trẻ nhỏ đúng là rất nhanh mệt, hồi tưởng một lúc Trường Ly liền cảm thấy có chút buồn ngủ, vừa với tay cầm lấy con gấu bông to ở trên mặt đất rồi nhắm mắt lại chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Bởi cảm giác đói khát nên giấc ngủ vì thế cũng không được sâu. Hắn ngồi dậy xoa xoa nơi bụng, mày nhíu lại, thân thể của trẻ nhỏ đúng là không thể chịu được đói.
Nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này mặt trời đã dần dần lặn xuống, ánh nắng cũng đang dần tắt, vậy mà Cố gia vẫn chưa thấy ai trở về. Căn biệt thự của Cố gia có ba tầng, phòng của Cố Trường Ly chính là ở tầng thứ ba.
Cố gắng chịu đựng đói khát, hắn lại lần nữa chìm vào giấc ngủ, trong giấc ngủ hắn vẫn luôn có cảm giác mê man, chập chờn.
Lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, mang cái bụng đói suốt một đêm nên bộ dáng Cố Trường Ly có chút tiều tụy, hắn ngơ ngác ngồi ở trên giường chờ bảo mẫu Cố gia tới đánh thức.
Chỉ chốc lát sau một người phụ nữ nhìn qua hơn ba mươi tuổi, dung mạo phổ thông nhưng vẫn lộ ra một ít khôn khéo đi từ dưới lầu lên. Nàng là người bên nhà ngoại của mẹ Cố, đã giúp việc cho Cố gia mười năm rồi.
Bảo mẫu cho Cố Trường Ly rửa mặt, chải tóc xong liền bế Cố Trường Ly từ trên lầu xuống. Lúc này dưới lầu cơm sáng đã nấu xong rồi. Một cỗ hương vị thanh đạm bốc lên khiến Cố Trường Ly đang đói khát khó lòng có thể nhẫn nại.
Cố Trường Ly bước tới liền tự giác mà ngồi ở ghế thứ hai phía bên phải, ngay cạnh anh trai Cố Trường Thanh. Gương mặt Cố Trường Thanh mang theo nét tinh xảo cùng trầm ổn lại nghiêm túc.
Cha Cố ngồi ở vị trí đầu bàn ăn, tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ như hai mươi bảy, hai mươi tám, một bộ dáng nho nhã mang theo nhàn nhạt ý cười, trông rất phong lưu phóng khoáng.
Ngồi ngay đầu phía bên trái là một người phụ nữ đang bế bé con, tuổi cũng không quá hai mươi lăm, hai mươi sáu, gương mặt ôn nhu như hoa như ngọc đang tập trung mọi sự chú ý về bé con đang nằm trong lòng ngực. Đây chính là mẹ Cố cùng Tam tiểu thư Cố gia.
Nhìn thấy Cố Trường Ly đã xuống, cha Cố liền bảo mọi người bắt đầu ăn sáng, nhất thời phòng khách liền ngập tràn hương vị thức ăn.
Mẹ Cố là dành toàn bộ sự chú ý về bé con non nớt đang nằm trong lòng, thi thoảng cha Cố sẽ ân cần hỏi han vài câu. Cố Trường Thanh và cha Cố nói chuyện với nhau nhưng cũng là liên tục đảo mắt hướng về đứa bé. Nhất thời, bữa ăn chỉ có Cố Trường Ly là rất tập trung mà ăn uống.
Ở cái tuổi này dùng đũa chính là cũng không thật sự thuần thục, nhưng có một số đồ vật hỗ trợ thì tự mình dùng bữa sáng quả thật là cũng không thành vấn đề.
Lúc bầu không khí gia đình đang hết sức ấm áp thì Cố Trường Ly lại thờ ơ, lạnh nhạt ở một bên mà ăn uống thả cửa, lượng đồ ăn còn vượt quá một đứa trẻ ở tuối này có thể ăn. Bảo mẫu đứng một bên thấy vậy cũng có chút giật mình nhưng rốt cuộc là cũng không xen vào.
Cho đến khi bữa sáng kết thúc, Cố gia cũng không hề có bất kỳ một ai hỏi xem Trường Ly hôm qua ăn uống như thế nào và tất nhiên cũng không ai thắc mắc vì sao hôm nay sức ăn của hắn lại tăng như vậy.
Cố gia cũng giống như rất nhiều gia đình khác, đứa con thứ hai luôn không được nhiều sự quan tâm, bọn họ không phải là không yêu thích đứa nhỏ này mà là trực tiếp bỏ qua, không quan tâm luôn.
Cụ thể như Cố gia, phía trước đã có anh cả làm nũng lấy lòng, lại còn có thêm em gái út nhỏ yếu, bị kẹp ở giữa đứa con ngoan ngoãn an tĩnh Cố Trường Ly liền không có như vậy được quan tâm.
Đứa trẻ khóc thì mới cho ăn, những lời này ngẫm ra vẫn là rất có đạo lý.
Mà Cố Trường Ly lại vô cùng an tĩnh. Bọn họ theo bản năng cho rằng đứa con thứ hai là không cần nhọc lòng, không cần chú ý, cứ như vậy liền sẽ khiến tạo thành một thói quen không quan tâm. Đối với loại tình huống này, Trường Ly cũng không cảm thấy khổ sở, Cố gia dù có không quan tâm Cố Trường Ly cũng sẽ không để hắn chịu khổ.
Quan hệ huyết thống cứ trải qua không mặn không nhạt như vậy, Cố Trường Ca, Cố Trường Ly và tam tiểu thư Cố gia cũng dần dần lớn lên.
Tam tiểu thư Cố gia chính là được hội tụ những đường nét đẹp nhất của cha Cố và mẹ Cố, lại có thêm nét đẹp trời ban, cứ thế càng lớn nhan sắc càng nở rộ như đóa phù dung, tuổi còn nhỏ đã sớm lộ ra chút phong thái của mỹ nhân tương lai.
Toàn bộ Cố thị đối với nàng chính là yêu thương không để đâu cho hết, lúc nàng muốn học vượt cấp cũng không hề nghĩ rằng nàng ngỗ nghịch, dựa vào mối quan hệ liền thỏa mãn ngay yêu cầu của nàng. Đương nhiên, đòi hỏi này của nàng cũng là bởi vì Cố Trường Ly.
Anh cả tuy ngoài mặt nghiêm túc nhưng vẫn luôn thương yêu nàng mà anh hai lại lãnh lãnh đạm đạm vẫn luôn đối với nàng không hề thân thiết mà ở trường thiên phú về học tập của hắn cũng khiến nàng vẫn luôn bị chịu áp lực.
Tam tiểu thư Cố thị muốn gió được gió, muốn mưa được mưa nhưng ở trường học vẫn là không thể so được với anh trai không được sủng ái, tuy rằng những tiểu thư thiếu gia có gia thế học tập được hay không cũng không quá quan trọng.
Nhưng Cố Trường Ca từ nhỏ đã rất hiếu thắng kiêu ngạo, thấy Cố Trường Ly chưa tròn mười ba tuổi đã nhận được offer từ trường Đại học, nàng quyết không để thua kém liền năn nỉ người nhà cho nàng vượt cấp, học lên Trung học.
**