Lão Đại, đây không phải là chơi ta sao? Dương Bất Hối lại đang tắm? Làm sao đi ra ngoài? Trương Siêu Quần len lén vạch trần một góc tấm màn, đập vào đôi mắt hắn, một bàn trang điểm màu đỏ tím, mé trên nến đỏ chiếu sáng rực, trong phòng sắc màu rực rỡ lộng lẫy, mặt trước một tấm thảm treo tường tinh xảo, sương mù bốc hơi nghi ngút, bên trong cái thùng tắm, đương nhiên đó là một tiểu cô nương, tóc tai bù xù, đang giơ lên cao cánh tay ngọc tinh tế, dùng một khối nhỏ có mùi hương thơm đang vẽ loạn trên người.
Trương Siêu Quần thấy nàng đưa lưng về phía cái giường, nhưng nếu hắn cùng Tiểu Chiêu xuống giường bước đi, nhất định sẽ kinh động đến nàng, lúc này đã là ban đêm, nhưng nếu Dương Bất Hối tắm xong, nói không chừng sẽ leo lên giường ngủ, lúc vạch tấm màn nhìn lên, thấy mình đang cùng Tiểu Chiêu nằm cùng một nơi, há không xấu hổ?
Đang chưa biết tính làm sao, thì một làn mùi thơm mê người chui vào lỗ mũi, Tiểu Chiêu đang để sát vào bên tai hắn, thanh âm ép tới rất thấp, nói:
– Tiểu thư đang tắm, chúng ta làm sao đây?
Trương Siêu Quần vừa quay đầu lại định nói chuyện, đôi môi đúng lúc cùng gò má Tiểu Chiêu chạm nhau, trên khuôn mặt trắng mịn kiều mềm, dâng lên hai đóa mây đỏ, kinh hô một tiếng…
Mặc dù thanh âm ép tới cực thấp, nhưng trong đêm khuya lúc yên tỉnh, tiếng vang vẫn là rất rõ ràng, từ trong thùng tắm Dương Bất Hối giật mình, quát lên:
– Là ai?
Trương Siêu Quần thầm kêu hỏng bét, nếu bị Dương Bất Hối nhìn thấy như thế này, chẳng phải là hình tượng tốt đẹp, chính trực, thiện lương, của mình.. bị phá hủy sao?
Lúc này, chỉ nghe tiếng đạp chân, bức trướng màn chợt bị vén lên.
– Ô…Siêu Quần ca ca!
Một tiếng tiểu cô nương che miệng hô lên.
Dương Bất Hối đang cả người tóc mai còn ướt sũng, toàn thân cao thấp không có nửa điểm quần áo che đậy, trơn tuột đứng ở trước giường, tiểu cô nương so với hơn lúc trước cao hơn khá nhiều, có thể là đến ở cùng Dương Tiêu được bồi bổ ăn ngon mặc đẹp nên trổ mả tốt hơn rất nhiều, nàng có chút có chút dấu hiệu phát dục, bên trên hai khỏa anh đào nho nhỏ y, đầu núm vú phấn hồng đặc biệt đáng yêu be bé xinh xắn, trước khu vực tam giác chỉ có mấy sợi lông ngắn ngủn tinh tế mọc trên gò mu, đồi núi lúp xúp nhô lên thành hình cái bánh bao nhỏ, có một khe thịt hở nhỏ màu hồng tươi.
Ba người cùng lúc ngây dại, Dương Bất Hối bỗng nhiên nhớ đến chính mình còn chưa có mặc quần áo, hoảng hốt quay lại như gió xoáy lao ra, nhảy vào lại trong thùng tắm.
Trương Siêu Quần nhìn thấy Tiểu Chiêu mặt đỏ bừng lúng túng, hắn cười khổ:
– Chúng ta đi ra ngoài đi!
Tiểu Chiêu vừa thẹn lại sợ, gật đầu, cngoan ngoãn đi theo sau lưng Trương, trong thùng tắm, Dương Bất Hối một đôi mắt to chuyển động, chỉ lộ ra cái đầu, mặt tròn khả ái vậy mà cũng mang theo mấy phần ngượng ngùng.
– Siêu Quần ca ca… đến khi nào vậy? Sao lại ở trên giường của tiểu muội? Nàng…nàng còn nàng là ai?
Dương Bất Hối liên tiếp đặt câu hỏi.
Trương Siêu Quần kéo lấy Tiểu Chiêu đang đứng lo lắng, ngạc nhiên nói:
– Tiểu muội… không nhận ra nàng sao?
Dương Bất Hối nói :
– Làm sao muội biết nàng được? Được… Siêu Quần ca ca không tốt a, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ ngày nào cũng nhắc tới ca ca, bây giờ ca ca lại mang thêm một tỷ tỷ nữa!
Lúc này, Tiểu Chiêu mới run giọng nói:
– Tiểu thư, là ta.
Dương Bất Hối đôi chân mày cau lại, giọng nói này quen thuộc bất quá, nàng nhất thời há to miệng:
– Ngươi là Tiểu Chiêu?
Tiểu Chiêu gật đầu, nàng bỗng nhiên đưa tay ra ở trên mặt, chỉ vài động tác, thì thấy khuôn mặt nàng đã là con mắt nhỏ, con mắt lớn, lỗ mũi cùng khóe miệng tất cả cũng vặn vẹo lấy, hình dáng cực kỳ kinh người, Trương Siêu Quần cũng sợ hết hồn, vội vàng nói:
– Tốt lắm, Tiểu Chiêu cũng đừng giả ma giả quỷ dọa ta, muốn hù chết ta à…
Tiểu Chiêu bật cười, trên khuôn mặt xinh đẹp đã khôi phục lại bình thường.
Dương Bất Hối ngó lấy Tiểu Chiêu nhìn sang, vừa nhìn xem Trương Siêu Quần, bỗng nhiên nói:
– Siêu Quần ca ca, mau giết nàng đi!
Trương Siêu Quần cười nói:
– Tại sao? Nàng cũng không phải là người xấu.
Dương Bất Hối nói:
– Phụ thân nói, nàng lai lịch không rỏ ràng, sợ là không hảo ý.
Tiểu Chiêu thân thể mềm mại khẽ run, nói:
– Tiểu thư, Tiểu Chiêu đối với tiểu thư cùng Dương tả sứ không bao giờ có ác ý.
Trương Siêu Quần cũng nói:
– Thôi được rồi muội tử, nguyên nhân trong chuyện này, bản thân ta cũng có biết vài phần, chắc chắn là sẽ Tiểu Chiêu sẽ không hãm hại ngươi.
Dương Bất Hối bán tín bán nghi, chần chừ:
– Nếu ca ca đã nói như thế, thì… tiểu muội đây tạm thời tin, nhưng cẩn thận vẫn là hay hơn.
Nàng lại nói tiếp:
– Siêu Quần ca ca, ca ca giúp muội cầm y phục đến đây, xong rồi muội dẫn ca ca đi gặp Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ.
Trương Siêu Quần ngẩn người ra, Dương Bất Hối mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là một tiểu cô nương, chính mình ở trong khuê phòng nàng vô tình nhìn thấy nàng tắm cũng đã lá quá lắm rồi, bây giờ lại cầm lấy y phục của, vậy cũng quá là khó nhìn đấy.
Tiểu Chiêu vội nói:
– Tiểu thư, để ta giúp cầm cho tiểu thư.
Dương Bất Hối kêu lên:
– Không cần ngươi cầm, ta muốn Siêu Quần ca ca cầm cho ta!
Tiểu Chiêu vẻ mặt buồn rầu, dừng bước không tiến, Trương Siêu Quần hướng nàng khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vai nàng, nói:
– Tiểu Chiêu chớ để ý, nàng vẫn còn là hài tử.
Tiểu Chiêu gật đầu, mặc nhiên im lặng, Dương Bất Hối nghe thấy bĩu lấy cái miệng nhỏ nhắn, nói:
– Muội không còn là hài tử, nhưng ca ca vẫn cứ xem muội như vậy.
Trương Siêu Quần thấy nàng thần thái ngây thơ khả ái, không khỏi ha ha cười, nói:
– Đúng vậy …đúng vậy, không nhỏ…
Trương Siêu Quần đối tiểu cô nương như thế cũng không để ở trong lòng, thuận miệng trêu đùa y, đi tới thùng tắm bên cạnh để y phục nàng trên cái ghế tròn nhỏ, đưa tới, lại thấy Dương Bất Hối hầm hừ ngó lấy chính mình, tay nhận lấy, khẽ kêu lên:
– Tốt lắm, muội biết ca ca xem muội như hài tử ! Hừ…quay đầu đi, chẳng lẽ ca ca còn muốn nhìn bổn tiểu thư mặc quần áo sao?
Trương Siêu Quần ha hả cười, quay đầu ngó qua vách tường, Dương Bất Hối một bên mặc quần áo, vừa nói:
– Siêu Quần ca ca… ca ca đi lên Quang Minh đỉnh khi nào vậy? Phụ thân có nói, Quang Minh đỉnh hiện nay có đến mười lăm đường phòng tuyến, trừ phi là bay vào, nếu không thì khó mà lên nổi, ca ca làm sao đi lên?
Trương Siêu Quần suy nghĩ một chút, quyết định là không đem chuyện bí đạo nói ra, nói:
– Trước đó ít lâu, Siêu Quần ca ca ta mới luyện xong một môn tuyệt thế khinh công, nên ta chính là bay lên.
Dương Bất Hối trợn lấy mắt to mếu máo nói:
– Nào có khinh công lợi hại như vậy sao? Đây chẳng phải là so sánh với Vi Bức Vương còn lợi hại hơn? Siêu Quần ca ca lại gạt tiểu muội! Hừ ..hừ.. ca ca không nói cũng được,muội sẽ đi nói với Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ, là ca ca cùng Tiểu Chiêu ở trên giường của muội.. hừ hừ… rình coi muội tắm!
Trương Siêu Quần ngẩn ra, tiểu quỷ này, sao lại điêu ngoa giống cây ớt vậy, bực này quả thật là lợi hại?
– Ha ha… ha ha… ta cùng Tiểu Chiêu đúng là có ẩn núp ở trên giường nhưng để thương lượng việc lớn đấy, cho nên cũng không tính là nhìn lén tiểu muội tắm, mà cho là ta có ta nhìn, dù sao tiểu muội cũng còn là tiểu hài tử, thì ta sợ gì chứ?
Dương Bất Hối bị chọc giận tức lệch miệng, oán hận nói:
– Được rồi, lần sau ca ca có cùng Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ ngủ, tiểu muội cũng đi nhìn lén giống vậy!
Trương Siêu Quần nghẹn họng nhìn trân trối, này… đây là loại người gì a, chuyện như vậy mà cũng nói được?
Hắn làm sao biết được, Dương Bất Hối cùng một lúc đến Quang Minh đỉnh với ngũ cô Kỷ Yên Nhiên, Trương Vô Kỵ, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nên rất gần gũi, cùng hai chị em song sinh Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn lại có quan hệ càng tốt hơn, thường xuyên cũng đi theo tỷ muội các nàng ngủ chung, có mấy lần lúc nửa đêm bị tỷ muội các nàng xầm xì nói chuyện đánh thức, qua câu chuyện kể các nàng cùng Trương Siêu Quần tách ra thời gian lâu như vậy, trong lòng thương nhớ vô cùng, hai tỷ muội cũng có lúc nói chuyện khi cùng Trương Siêu Quần ngủ chung, nào ngờ nhìn như đã ngủ say Dương Bất Hối đã nghe hết, Dương Bất Hối đối với chuyện nam nữ kiến thức còn nông cạn, nào biết gì chỉ tự nhiên thuận miệng nói ra.
Trương Siêu Quần nhìn thấy Tiểu Chiêu co rúm người vì xấu hổ, cười hắc hắc, nói lảng sang chuyện khác:
– Trương Vô Kỵ ra sao rồi? Ta lần này tới đây, là trị thương cho hắn.
Dương Bất Hối chán nản nói:
– Vô kỵ ca ca gần đây thể bị hàn độc phát ngày càng nặng nề, phụ thân đã mời rất nhiều danh y, nhưng ai cũng đều nói… đều nói Vô Kỵ ca ca không sống nỗi tới mùa hè.
Trương Siêu Quần thở dài, nói:
– Không nói trước được sẽ ra sao, để ta đến trị cho hắn hàn độc, tiểu muội, mặc y phục xong chưa? Mặc xong dẫn ta đi gặp Vô Kỵ, hy vọng có biện pháp hữu dụng để chữa trị cho hắn.
Dương Bất Hối vui vẻ, nói:
– Sớm đã mặc xong.
Trương Siêu Quần xoay người lại, gặp nàng mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, mép váy, vạt áo đường viền tô điểm là thuần màu bạch sắc, làm nổi bật tựa như một đóa hoa kiều diễm, trong lòng đúng là khẽ động, không biết thế nào, trong đầu thế lại hiện ra thân thể trần truồng mới vừa rồi của Dương Bất Hối một màn, cái kia non mịn giữa hai đùi, nhã non mềm uyển chuyển đường cong, trắng nõn nà dưới bụng, bên dưới gò mu non nớt đến nỗi ngay cả vài sợi lông tơ vẫn còn tựa như là còn hôi sữa, cái khe nứt nhỏ tươi mát chỗ sâu tươi rói màu hồng, là bực nào hương thuần…
– Siêu Quần ca ca, chúng ta bây giờ đi tìm Vô Kỵ ca ca sao?
Dương Bất Hối nháy lấy đôi mắt đen lúng liếng, rồi nhìn Tiểu Chiêu đứng ở một bên, hỏi:
– Còn Tiểu Chiêu thì sao?
Trương Siêu Quần vội ho một tiếng, đem trong đầu ý niệm tà ác xua tan, hướng Tiểu Chiêu vẫy tay nói:
– Tiểu Chiêu, ngươi qua đây.
Tiểu Chiêu sợ hãi tiến lên, Trương Siêu Quần một tay nắm chặt tay nhỏ kiều nộn Tiểu Chiêu, một cái tay khác kéo qua Dương Bất Hối, tả hữu nhìn lên, trịnh trọng nói:
– Tiểu Chiêu lai lịch, chắc hẳn tiểu muội cùng phụ thân muội đều cảm thấy rất thần bí, đúng không? Kỳ thật không cần lo lắng, ta dám cam đoan cùng với tiểu muội cùng Dương tả sứ, nàng đối với chúng ta đều không có ác ý, bất luận là tiểu muội có tin hay không, lâu ngày sẽ rõ lòng người, sau này cũng đừng làm khó nàng, khi nào gặp phụ thân muội, ta tự mình sẽ nói.
Tiểu Chiêu nghe được hắn nói lời này, vành mắt đỏ lên, rơi lệ, run giọng nói:
– Đa tạ công tử.
Trương Siêu Quần mỉm cười, dáng bộ khả ái của nàng sở động lòng người, lê hoa đái vũ, khiến cho người thương yêu, hắn vươn tay ra, để lên trên cái đầu nàng sờ soạng, nhẹ nhàng nói:
– Tạ cái gì, Tiểu Chiêu đi nghỉ ngơi đi, ta có việc chính sự phải làm.
Tiểu Chiêu bị hắn sờ trên mặt đỏ bừng, ngoan ngoãn đi ra ngoài, Trương Siêu Quần nhìn theo bóng lưng thướt tha uyển chuyển, tựa như một đóa hoa nhỏ tinh khiết trắng noãn động lòng người, nhìn theo đến ngây người, Tiểu Chiêu đi đến cửa phòng xoay người lại, hai người bốn mắt hợp nhau, Tiểu Chiêu thình thịch nhịp tim, giật mình, vội vàng rời đi.
Dương Bất Hối đột nhiên nói:
– Siêu Quần ca ca..nhìn còn chưa có đủ sao? Hay là để muội mang ca ca lén lút đi đến phòng nàng nhìn trộm, chúng ta tha hồ mà nhìn nàng, như thế nào được không?
– Vậy thì tốt quá…
Trương Siêu Quần khẽ giật mình, trả lời ngay, gặp phải Dương Bất Hối một đôi mắt đen bóng láu cá ngó lấy mình, hắn vội vàng sửa lời nói:
– Ai mà làm kỳ thế? Người ta là một tiểu cô nương gia, tại sao lại đi nhìn?
Mặt mo của hắn đỏ lên.
Dương Bất Hối hừ một tiếng:
– Hứ…ca ca vừa rồi hai con mắt lưu luyến nhìn không bỏ, ca ca cho rằng muội tuổi còn nhỏ, nhìn không ra đến sao? Có phải ca ca thích nàng?
Trương Siêu Quần thấy Dương Bất Hối tuổi còn nhỏ, dáng người mặc dù bây giờ so với các nữ hài cùng lứa tuổi thì xem như là dáng cao mảnh khảnh hơn, nhưng nhìn thế nào đi nữa cũng chẳng ra là một hài tử, lời nói ra của Dương Bất Hối, lại thật giống như là tình lữ bị ăn dấm vậy, hắn không khỏi bật cười:
– Xảy ra chuyện gì? Nhìn muội dạng như vậy, giống như bị ăn dấm chua, đừng nói là muội thích ca ca chứ?
Dương Bất Hối khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên đỏ lên, thè lưỡi, nói:
– Hứ…ai có rảnh mà thích ca ca chứ? Ca ca đừng nói bậy.
Trương Siêu Quần:
– Ồ? Không rảnh sao? Vây thì nếu có thời gian rảnh, thì có phải sẽ liền thích ta à?
Dương Bất Hối bĩu môi, Trương Siêu Quần thấy nàng gặp biểu hiện tinh trẻ con, cười nói:
– Tốt tốt, chúng ta nhanh đi tìm Vô Kỵ đi.
Nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Dương Bất Hối dẫn hắn đi qua bên trong hành lang rộng lớn, qua một vườn hoa, mới đến gian phòng của Trương Vô Kỵ ở, dọc trên đường, có mấy nha hoàn đi qua, ai gặp Trương Siêu Quần, đều là si ngốc ngơ ngác, Dương Bất Hối cái miệng nhỏ nhắn, chu đến cao hơn.
– Vô Kỵ ca ca! Vô Kỵ ca ca! Siêu Quần ca ca đến rồi!
Dương Bất Hối đến trước cửa gian phòng thì dừng lại, kêu lên.
Bên trong giống là có tiếng người nhẹ nhàng “ hừ “ một tiếng, mà không có tiếng đáp lại, Trương Siêu Quần cũng kêu lên, chợt nghe trong phòng “bộp bộp”, Trương Siêu Quần giật mình, vươn tay nhẹ nhàng vỗ cánh cửa, đem cánh cửa chấn động văng ra, thì thấy dưới đất nằm ngửa ra một người, Trương Siêu Quần vội vàng kêu lên:
– Bất Hối, nhanh mau châm nến!
Phóng người lên trước, hắn đem người kia ôm lấy, đặt lên giường, ngọn nến đã đuợc thắp sáng, thì thấy Trương Vô Kỵ cả mặt xanh lè, toàn thân run rẩy, gương mặt thanh đúng là bị giày vò đến không thành người nữa, hai mắt hơi mở, toả ra sự chờ mong, âm thanh yếu ớt:
– Siêu Quần….. rốt cục huynh tới rồi…
Trương Siêu Quần tim như bị đao cắt, Trương Vô Kỵ mới bất quá 17 – 18 tuổi, vốn là phong nhã hào hoa, thiếu niên sức sống tràn trế, lại bị hàn độc giày vò đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố dưới suối vàng nếu như biết được, cũng chết không nhắm mắt! Trương Siêu Quần cả giận thốt lên:
– Huyền Minh nhị lão, cừu oán này, lão tử cùng các ngươi sẽ có lúc kết thúc món nợ này.
Dương Bất Hối chân tay luống cuống, cầm lấy ngọn nến, gấp đến độ nước mắt ứa ra, Trương Siêu Quần nói:
– Bấy Hối đừng hốt hoảng, có ta ở đây, Vô Kỵ không có việc gì đâu!
Nói lấy, rồi hắn đem Trương Vô Kỵ đỡ dậy, bàn tay dán tại sau lưng y hắn, một làn chân khí thuần khiết hùng hậu chậm rãi độ nhập…
Dương Bất Hối khi nghe hắn nói câu “Có ta ở đây nơi này, Vô Kỵ không có việc gì.”
Trong mắt phát ra một tia hào quang kì dị, nàng đúng là cấp tốc bình tĩnh trở lại, lặng lẽ tìm một cái ghế, đem cây nến cắm ở phía trên, đến cửa phòng đóng lại, trở về ngồi ở dươi chân giường nhìn theo, không bao lâu, Trương Vô Kỵ thân thể đã không còn phát run, lại trôi qua một lát, trên mặt y đúng là dần dần có chút huyết sắc, từ trên đỉnh đầu Trương Siêu Quần, một cỗ màu trắng sương mù dạng khí từ từ bốc lên, xoay quanh không tiêu tan, trên mặt của hai người, đều là mồ hôi đổ rong ròng, đến ngay cả chính Dương Bất Hối cũng cảm thấy hơi thở nóng bỏng lây lan.