Chương 93: Nói Giúp Nhụê Kim Kì 2

Tiếp nhận Ngô Kính Thọ đã bị cụt một tay đưa tới trường kiếm, Trương Siêu Quần ngang nhiên nói:

– Các vị tiền bối, hôm nay Trương Siêu Quần làm càn, mai sau nếu có phước hạnh quay về lại phái Võ Đang, sau khi ổn thỏa sẽ đến từng mốn phái tạ tội!

Trương Siêu Quần biết rõ, Trương Tam Phong lòng dạ phóng khoáng, bản tính bổn thiện, thông tình đạt lý, nếu Trương Tam Phong biết chuyện hôm nay xảy ra như thế này, tất nhiên sẽ không tính toán với hắn, nhớ lại khi Trương Thúy Sơn cùng Ân Tố Tố từ Băng Hỏa Đảo trở về Trung Nguyên, Trương Thúy San bẩm báo về việc thê tử của mình, nói ra Ân Tố Tố là con gái của Thiên Ưng giáo chủ, Trương Tam Phong chỉ vuốt râu nở nụ cười, nói rằng:

– Vậy có cái gì can hệ? Chỉ cần thê tử nhân phẩm không sai, mà nếu cho là coi nàng nhân phẩm không được tốt đi nữa, tới núi Võ Đang chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không có thể dạy dỗ cho nàng hoàn thiện sao? Thiên Ưng giáo thì thế nào? Thúy Sơn, làm người không thể lòng dạ quá hẹp, tuyệt đối đừng cứ tự xưng danh môn chính phái, đem người bên ngoài đều nhìn thấy nhỏ. Chính tà hai chữ này, nguyên bản khó phân, chính phái đệ tử nếu là tâm thuật bất chính, chính là tà đồ, bên trong người tà phái chỉ cần một lòng hướng thiện, chính là chính nhân quân tử.

Trương Thúy Sơn đại hỉ, chàng ta cũng không nghĩ ra chính mình gánh chịu suốt 10 năm tâm sự nặng lòng, chỉ cần sư phụ chỉ ra nhẹ nhàng liền mọi việc đều trôi vào quá khứ.

Trương Tam Phong có nói nếu Ân Tố Tố vẫn còn tâm thuật bất chính, chuyện như vậy vẫn có thể tiếp thu, có thể thấy được lòng dạ Trương Tam Phong cực kỳ trống trải, kiến thức sáng rực, cách xa so với Diệt Tuyệt sư, thậm chí cả với những hòa thượng phái Thiếu lâm kia cũng không bằng.

Người trong phái khác không biết tình tình của Trương Tam Phong thì không nói làm gì, còn Trương Siêu Quần thì quen thuộc với nguyên bản Ỷ Thiên, làm sao có thể nào mà không biết cách làm người của Trương Tam Phong? Trương Tam Phong lúc trước thu hắn làm đồ đệ, vì là chính là cái gì? Đó cũng là bởi vì ở trước mặt Trương Tam Phong biểu hiện ra có huyết tính, có lương tri, có tinh thần trọng nghĩa, ngày hôm nay thì mình đúng là hoàn toàn bất đắc dĩ, Trương Tam Phong nếu là biết rỏ chuyện hôm nay, nhất định là nở nụ cười, làm gì mà không cho mình quay đầu về phái Võ Đang.

Ban Thục Nhàn ở một bên lớn tiếng quát lên:

– Trương tiểu tử, ngươi hôm nay phản bội sư môn, cùng ma giáo yêu tà làm loạn, còn vọng tưởng quay về sư môn sao?

Phái Hoa Sơn cũng có một người đáp lời nói:

– Không sai, ngươi muốn trở lại Võ Đang, đó là đang nằm mơ!

Lại có một đạo nhân hô:

– Chớ cùng hắn phí lời, giết sạch chúng đi!

Trương Siêu Quần cười ha ha, trường kiếm chỉ tay, hướng về đạo nhân kia lạnh lùng nói:

– Ngươi là danh môn chính phái, là phải dựa theo quy củ danh môn chính phái đến, lẽ nào ngươi muốn ỷ đa số đánh thiểu số sao?

Hà Thái Xung lớn tiếng nói:

– Đối phó tà giáo yêu nghiệt, cần cái gì quy củ rồi! Giết bọn họ!

Chưởng môn phái Côn Luân lời vừa ra khỏi miệng, môn hạ đệ tử nhất thời tràn lên trên, Ân Lê Đình cao giọng nói:

– Các vị đồng đạo, bát sư đệ của tại hạ hôm nay lỗ mãng, nhưng chuyện này là đại sự, chỉ có sư tôn mới có thể định đoạt, chỉ khi nào lão nhân gia tuyên bố trục xuất bát sự đệ ra khỏi sư môn, thì mới coi như là chính thức, vì lẽ đó, trước mắt bát sư đệ vẫn là người của phái Võ Đang, dựa theo quy củ võ lâm, nếu hắn tài nghệ không bằng người, là sống hay chết, đều xem như là gieo gió gặt bão, nếu tất cả mọi người đều xông lên, không dựa theo quy củ võ lâm đó chính là làm khó dễ phái Võ Đang chúng ta…

Trương Siêu Quần ngạc nhiên nhìn Ân Lê Đình, y tính tình nhu nhược, gặp chuyện không có chủ kiến, không nghĩ tới lại dám nói ra câu nói như thế này!

– Lục sư huynh!

Trương Siêu Quần trong lòng cảm kích, nhất thời không biết nói câu gì nữa.

Ân Lê Đình lớn tiếng quát lên:

– Ngươi đừng gọi ta là sư huynh, hôm nay ngươi hồ đồ như vậy, làm phái cho Võ Đang mất mặt, sau này khi trở về xem sư phụ nói như thế nào, lúc đó người có còn là sư đệ của ta hay không thì rất khó nói!

Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười, có phái Võ Đương chỗ dựa, phái Nga Mi lại rút ra, Hoa Sơn, Không Động, Côn Luân ba phái dù cũng sẽ có kiêng dè, hắn hoàn toàn yên tâm, hướng bốn phía bao quanh vái chào, nói:

– Các vị tiền bối, vãn bối vô lễ, xin thỉnh giáo các vị!

Ân Lê Đình vừa nói ra câu kia, quần hào cũng không muốn đắc tội với phái Võ Đang, chính là còn do dự, thì trong phái Côn Luân bước ra một người, người này vóc người khô gầy, tầm 50 tuổi, sắc mặt nham hiểm, lớn tiếng nói:

– Họ Trương kia, ta Đinh Bất Phá của Côn Luân phái muốn cùng ngươi khoa tay múa chân đây!

Trương Siêu Quần thấy tuổi tác y không nhỏ, so với Hà Thái Xung còn lớn tuổi hơn chút, nghĩ đến y chắc là cao thủ cùng cấp bậc với Hà Thái Xung, nên không dám khinh thường, gật đầu nói:

– Đinh tiền bối mời!

Đinh Bất Phá quát lên một tiếng, thân hình đột ngột động, mũi kiếm rung lên, trên không trung chậm rãi quay một vòng, chỉ thấy hắn trường kiếm lấp loé, không ngừng vẽ ra những chiêu kiếm không theo quy tắc nào, nhưng kiếm pháp nghiêm cẩn, Ân Lê Đình lay động nói:

– Đây là Lưỡng Nghi kiếm pháp.

Tuyệt học Côn Luân phái chính là Lưỡng Nghi kiếm pháp, Trương Siêu Quần thì không nhận ra được kiếm pháp này, chỉ cảm thấy kiếm pháp của y cũng hơi giống như ngày ấy giao đấu với Ban Thục Nhàn, thật mà là giả, có mấy phần tương tự như vậy, hắn kêu một tiếng “đắc tội” rối dùng kiếm chém thẳng vào, hắn dùng là Ngọc Nữ kiếm pháp, chiêu này trong Ngọc Nữ kiếm pháp gọi là “Ngọc Nữ vô phong kiếm” chú ý chính là kiếm chiêu kỳ huyễn, thay đổi khó lường, nhìn qua thì thường thường không có gì lạ, đột nhiên huyễn chiêu hốt sinh, thực khó mà chống đỡ.

Đinh Bất Phá thấy hắn xuất ra kiếm chiêu bình thường, hừ một tiếng, thầm nghĩ : “Nguyên lai chỉ là lời đồn, hắn trẻ tuổi như vậy, làm gì đạt đến trình độ kiếm pháp thượng thừa? “

Hôm nay nếu có thể ở trước mặt quần hào năm đại phái đánh bại hắn, cũng coi như là cực kỳ nở mặt, lập tức chiêu thức của y biến đổi, kiếm chiêu biến nhanh, không ngừng mạnh mẽ tấn công, Lưỡng Nghi kiếm pháp này là từ Thái Cực trong Bát Quái hóa ra, có mấy trăm chiêu, mỗi một chiêu lại thêm biến hóa, cũng là một chiêu kiếm pháp khác, đánh liên tục nhiều lần, sẽ ra vài ngàn chiêu, cuồn cuộn không dứt, vững vàng đem ánh kiếm quấn lấy ở giữa Trương Siêu Quần, còn Trương Siêu Quần, như là bị kiếm thức tinh diệu Lưỡng Nghi bao quanh dầy đặc nên kinh sợ, quần hào chỉ thấy hắn thấy chống đỡ, không gặp hắn tấn công, đều là kinh ngạc không ngớt, không ít người bắt đầu trong lòng sinh nghi hoặc, cũng có người tránh không khỏi xem thường, Võ Đang thất hiệp ở trên giang hồ cỡ nào uy danh, ai mà không có võ công cao cường? Vậy mà tên đệ tử mà Trương Tam Phong mơi thu nhận này, võ công giống như là chả có ra sao.

Chỉ có Diệt Tuyệt sư thái, phu phụ Hà Thái Xung mới biết bản lãnh thật sự của hắn, thấy hắn chỉ thủ chớ không công, trong lòng bọn họ biết hắn tất có hậu chiêu, quả nhiên, sau khi giao đấu gần trăm chiêu, Trương Siêu Quần làm như không chống đỡ nỗi, trên cánh tay lộ ra kẽ hở, Đinh Bất Phá thiết hỉ, dùng kiếm đâm thẳng.

– Cẩn thận ….!

Ban Thục Nhàn lớn tiếng cảnh cáo, nàng đã cùng Trương Siêu Quần từng giao thủ, biết khi mà hắn biểu hiện khác lạ, không hợp với lẽ thường, nhất định có gì quái lạ ẩn giấu bên trong, lúc này thấy hắn lại lộ ra kẽ hở to như vậy, nàng đoán ra đây là kế dụ địch.

Nhưng trong cuộc giao đấu tình thế biến hóa nhanh như chớp mắt, lời cảnh cáo của Ban Thục Nhàn đâu có thể quyết được? Chỉ thấy Trương Siêu Quần dùng lấy một tư thế, cực kỳ quái dị, thân thể uốn cong, khó mà tin nổi lại né tránh được đường kiếm của Đinh Bất Phá, “leng keng” Đinh Bất Phá sắc mặt trắng bệch, trường kiếm rơi xuống đất, bàn tay hơi rướm máu, thanh trường kiếm của Trương Siêu Quần đã gác lên ở trên gáy của y.

Chiêu này, trong Ngọc nữ kiếm pháp có tên là ” Hạo Oản Ngọc Trạc ” hư hư thật thật, hoa chiêu xuất ra, quả nhiên là dụ địch, sau đó dùng một đòn bất kỳ xuất nhanh, lập tức phải trúng.

Bản thân Trương Siêu Quần do luyện tập khác thường đã có mười mấy năm tu vi nội công, lại còn tu luyện hết quyển đệ nhất Cửu Dương chân kinh, bên trong nội lực đại tiến, muốn thắng Đinh Bất Phá phái Côn Luân không phải là quá khó, sau gần một trăm chiêu, có thể thắng rồi, chỉ có điều hôm nay tình thế hung hiểm, hắn không dám quá hao tổn nội lực, nhưng cũng không dám đối với những người chính phái quá phận, vừa rồi hắn xuất chiêu kia “Hạo Oản Ngọc Trạc” nếu đâm thẳng thì Đinh Bất Phá đã chết, nhưng hắn đổi thành đánh bạt ra, cho nên không tổn thương đến Đinh Bất Phá.

Đinh Bất Phá sắc mặt cực kỳ khó coi, nói:

– Xin cám ơn các hạ, hạ thủ lưu tình.

Nói xong liền lui trở lại.

Trương Siêu Quần nói:

– Không dám… không dám, vãn bối chỉ là nhất thời may mắn.

Từ phái bên trong Hoa Sơn đi ra một người, người kia phong thần tuấn lãng, một thân trường bào màu xanh, râu dài dưới quai hàm phiêu phiêu, cốt cách thần tiên chi phong.

– Phái Hoa Sơn Tiên Vu Thông, lĩnh giáo thiếu hiệp.

Trương Siêu Quần nhìn lại, người này bên ngoài đạo mạo, nhưng lại là một tên đê tiện vô liêm sỉ, tiểu nhân bội tình bạc nghĩa, hại chết sư huynh Bạch Viên, vì ham muốn chức chưởng môn phái Hoa sơn, vứt bỏ muội muội của Hồ Thanh Ngưu mà lấy nhi nữ của phái chưởng môn Hoa sơn lúc đó, đến nỗi muội muội của Hồ Thanh Ngưu muội muội giận dữ và xấu hổ nên tự sát, một thi hai mệnh, bậc tiểu nhân này, lại cũng có thể có thể xưng tụng là danh môn chính phái, thật là buồn cười buồn cười, hắn đang muốn tại chỗ vạch trần y, thì thấy mọi người đồng loạt hướng góc tây bắc nhìn lại, thì ra ở phía hướng đó có một người đàn ông mình mặc áo trắng tay cầm quạt giấy phe phẩy xuyên qua đám đông người đi tới, người đó trên tà áo bên trái có thêu một bàn tay màu nho đỏ, trông rất rùng rợn! Mọi người thấy dưới chân người ấy không có cát bay lên, tựa như đi trên mặt nước vậy! Ai nấy đều biết y là cao thủ của Bạch Mi Giáo! Thì ra quần áo của Giáo chúng Bạch Mi Giáo cũng áo trắng như các Giáo chúng của Ma Giáo thôi, nhưng tà áo của Ma Giáo thì thêu một bó đuốc lửa đỏ mà áo của Bạch Mi Giáo thì thêu một bàn tay máu!

“Cuối cùng cũng là đến rồi sao? Hại ta ra hết một thân mồ hôi bẩn.’

Trương Siêu Quần thầm nghĩ….

– Nơi này rất náo nhiệt a!

Nam tử áo trắng này khuôn mặt anh tuấn, khí trời không nóng, lại cầm cái quạt nhỏ lay động, làm ra một bộ rất tiêu sái, nhìn chung quanh quần hào chính phái, chậm rãi nói:

– Tại hạ ở từ phía xa nhìn hồi lâu, chờ các ngươi tới, vậy mà các người lề mề quá, tại hạ không thể làm gì khác hơn, là phải tự mình tới đây, hãy thả người ra! Những người này, ta muốn mang đi!

Diệt sạch sư thái cười lạnh một tiếng:

– Ngươi là ai?

– Tại họ là Hân tên là Dã Vương!

Người đó vừa xưng tên xong, mọi người đứng quanh đó đều đồng thanh kêu ồ lên!

Nên rõ: tên tuổi của Dã Vương đã lừng lẫy trên giang hồ, trong hai mươi năm nay, cha y Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính, vì mãi nghiên cứu võ học đã giao hết việc cho Bạch Mi Giáo cho con trai là Dã Vương trông nom. Về danh nghĩa Dã Vương chỉ là Hương chủ Thiên Vị Ðường thôi, nhưng sự thật thì y đã đại diện cho giáo chủ.

Diệt Tuyệt sư thái thấy người này bất quá mới hơn bốn mươi mấy tuổi, nhưng một đôi mắt sáng giống như lãnh điện, tinh quang bắn ra bốn phía, khí thế khiếp người, không thể khinh thường.

– Ngươi mới vừa nói cái gì? Thả người?

Diệt Tuyệt sư thái từ từ đi lên:

– Chỉ bằng vào ngươi sao?

Ân Dã Vương cười hắc hắc, nói:

– Sao vậy? Diệt Tuyệt sư thái, dựa vào tại hạ còn chưa đủ sao? Như vậy thì…

Nói tới đây, bỗng nhiên người nhẹ nhàng phóng trở lui, lớn tiếng quát:

– Hiện thân!

Ðội nhiên trong bãi cát có vô số đầu người nhô lên, mỗi người phía trước có chống một cái mộc, tay cầm cung tên đang nhắm mọi người định bắn, thì ra người của Bạch Mi Giáo đào hố cát ẩn núp và đã bao vây chặt hết tất cả mọi người rồi!

Mọi người đang chú ý đến Trương Siêu Quần, không ai để ý tới, chỉ lo phòng bị Bạch Mi Giáo đột nhiên từ xa xông lại tấn công thôi! Chứ không ngờ Bạch Mi Giáo lại đào hầm dưới đường cát, rần rần tới gần để vây chặt bọn mình như vậy! Bây giờ mọi người bỗng thấy Giáo chúng của Bạch Mi Giáo bao vây và giương cung lên, chỉ vào người mình ai ai cũng đều kinh hãi biến sắc mặt, vì họ đã nhận thấy đầu mũi tên của Giáo chúng Bạch Mi Giáo đều có ánh sáng xanh tỏa ra, hiển nhiên những mũi tên đó có tẩm chất độc rất mạnh, Dã Vương chỉ ra lệnh một tiếng cho chúng bắn tên thì ngoài mấy người có võ công cao siêu nhất, mới may ra thoát chết, còn thì những người khác khó mà bảo tồn được tính mạng.

Trong những tay cao thủ của năm môn phái hiện có mặt tại đó, thì chỉ có Diệt Tuyệt Sư thái là người có vai vế võ công cao hơn hết nên ai nấy đều đưa mắt nhìn nàng để chờ ra lệnh, Diệt Tuyệt Sư thái là người rất cố chấp, tuy trông thấy tình thế xảy ra rất hiểm nghèo thế mà bà ta vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.

Hân Dã Vương ở bên ngoài lớn tiếng cười nói:

– Lúc này, tại hạ lại có đủ hay không đủ tư cách? Diệt Tuyệt sư thái, thả bọn họ ra, ta liền thôi, nếu không… haha…

Diệt Tuyệt sư thái trên mặt âm tình bất định, nàng muốn bắt những tên Ma Giáo kia khuất phục, thực là không có cam lòng, nhưng tánh mạng ngũ đại phái có mấy trăm người, không thể không lo, đang do dự lấy thì Trương Siêu Quần dời bước, đến bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái thấp giọng nói:

– Sư thái, Ma Giáo Nhuệ Kim kỳ chỉ còn lại có hơn năm mươi người, trong đó hơn phân nửa cũng đã bị thương, Hân Dã Vương đang có lợi thế, chỉ cần hiệu lệnh một cái, những người trong phe chúng ta nửa tính mạng cũng khó giữ được.

Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, nhỏ giọng nói:

– Cần ngươi nói sao?

Trương Siêu Quần nhẹ nhàng lắc đầu nói:

– Hơn tánh mạng năm mươi người đổi lại nơi này mấy trăm người, xem như Lục đại phái vây công Quang Minh đỉnh đánh một trận không công mà lui, Hân Dã Vương sẽ không phải là người ngư ông đắc lợi sao?

Diệt tuyệt sư thái trong lòng vừa động:

– Vậy hắn vì sao lại…

Nơi xa xa Hân Dã Vương thấy Diệt Tuyệt sư thái cùng một thiếu niên áo trắng to nhỏ, liền quát lên:

– Các ngươi cái gọi là danh môn chính phái, sao lề mề vậy!

Trương Siêu Quần lại đi lên một bước, đứng sát bên người Diệt Tuyệt sư thái, liếc qua thì thấy trước ngực nàng, mặc kệ cho cái áo đạo bào rủ xuống, đôi bầu vú vẫn ngạo nghễ vươn cao đứng thẳng như bản tính kiêu ngạo của nàng, bất chợt hắn ngửi thấy trên người Diệt Tuyệt sư thái một cổ nồng nặc mùi thơm của cơ thể hòa lẫn với cái mùi mồ hôi sâu kín thấm người, không khỏi ngẩn người ra:

– Đó là hắn muốn thu phục lòng người, Bạch Mi giáo sớm không tới, cũng không tới trể, mà là đợi cho người của Nhuệ Kim kỳ mặc cho bị người chém giết, sau đó mới đến cứu viện, đây không phải là mượn hơi lòng người sao? Huống chi, Hân Thiên Chính một lòng muốn làm giáo chủ Ma giáo, tìm cách khuất phục Ngũ Hành Kỳ, trên căn bản việc lớn đã có tính toán, vừa lúc mượn đao giết người, để cho chúng ta ra tay diệt trừ các kỳ…

Diệt Tuyệt sư thái hiểu ra, gật đầu, nhớ tới mới vừa rồi, thảo nào Trương Siêu Quần có chết mạng cũng muốn giữ lại người của Ma Giáo, bội phục hắn tâm tư cẩn thận, vừa không khỏi có chút tức giận, thiếu niên này thông minh lanh lợi, võ công lại cao, nếu có thể đón tiếp nhận y bát của mình, chỉ cần vài năm, phái Nga Mi có thể áp đảo được phái Võ Đang rồi! Diệt Tuyệt sư thái đối với hắn là vừa thích vừa giận, hắn cái gì cũng tốt, chỉ sai là quá mức nhân từ.

Diệt Tuyệt sư thái nói:

– Vậy theo như ngươi nói, chúng ta bây giờ nên làm như thế nào?

Trương Siêu Quần hướng nàng gật đầu, giọng nói càng thêm ép tới thấp:

– Chuyện này sư thái không phải bận tâm, để cho vãn bối tự lo!

Hắn bước tới hai bước, lớn tiếng nói:

– Hân Dã Vương, các hạ cho người lui về sau, chúng ta sẽ thả người!

Hân Dã Vương cau mày quát lên:

– Ngươi là ai? Có tư cách gì mà nói chuyện với ta?

Trương Siêu Quần vận khởi toàn bộ chân khí, cất cao giọng nói:

– Tại hạ là đệ tử phái Võ Đương, có tư cách nói chuyện hay không, các hạ cứ hỏi Lục sư huynh cùng Diệt Tuyệt sư thái thì rõ!

Giọng nói của hắn lúc này giống như chuông đồng, chấn động làm tê dại màng nhĩ người bên cạnh, kẻ nào nôi cung yếu kém, phải vận công chống đở.

Hắn biểu lộ ra công phu nội lực này, người người trong ngũ đại phái biến sắc, Đinh Bất Phá lại càng thở dài nói:

– Vị Võ Đương thiếu hiệp này tu vi nội lực rất là tinh thâm! Vừa rồi ta bại ở dưới tay hắn, cũng không có uổng.

Hân Dã Vương sắc mặt hơi thay đổi, hùng hậu nội lực bực này, ngay cả mình cũng chưa sánh nổi, hắn không biết phái Võ Đương khi nào thì lại có cao thủ như thế, trong lòng khiếp sợ, quay đầu nhìn Ân Lê Đình và Diệt Tuyệt sư thái, thấy bọn họ cũng không mở miệng phản đối, lại càng kinh ngạc, thiếu niên này gọi Ân Lê Đình là Lục sư huynh, nhưng trước giờ chỉ nghe nói là Võ Đang thất hiệp Mạc Thanh Cốc là người nhỏ nhất, không ngờ phái Võ Đương bây giờ lại xuất ra một người cao thủ như thế này!

– Tốt! Ta tin tưởng Ân lục hiệp cùng Diệt Tuyệt sư thái là người nhất ngôn cửu đỉnh.

Nói xong Hân Dã Vương quay lại quát lớn ra lệnh với các Giáo chúng rằng:

– Mau hạ hết cung tên đi!

Giáo chúng của Bạch Mi Giáo nghe thấy mệnh lệnh của Dã Vương đều thu hết cung tên, lùi ra phía xa đứng xếp hàng rất chỉnh tề, như vậy đủ thấy Giáo chúng của Dã Vương rất có kỷ luật và đã có huấn luyện, nhất tiến nhất thoái, nhất cử nhất động của chúng đều theo thủ pháp trong binh thư.

Quần hùng nhìn thấy thì trong lòng nhảy loạn, vừa sợ vừa bội phục, bọn họ đơn đả độc đấu có lẽ không sợ ai, nhưng nếu bàn về binh pháp, thì hoàn toàn giông như người không biết võ công, ai cũng toát mồ hôi lạnh, Trương Siêu Quần dù là lính đặc công thời hiện đại mà cũng là kinh hãi, cất cao giọng nói:

– Hân Dã Vương, sau này sẽ gặp lại!

Hắn xoay người hướng về phía diệt tuyệt sư thái gật đầu, nàng tay trái cũng vung lên tay trái lệnh cho chúng đệ tử hướng về phía tây đi.

Côn Lôn, Hoa Sơn, Không Động, cùng với Ân Lê Đình, Tống Thanh Thư cùng đi chung với nhau.

Trương Siêu Quần lại ngó lấy giáo chúng Thiên Ưng giáo thanh thế chỉnh tề nghiêm chỉnh, âm thầm gật đầu, chẳng trách sau này Minh Giáo dưới tay Chu Nguyên Chương lãnh đạo phá vỡ quân Nguyên, trong Minh Giáo nhân tài đông đúc, cao thủ hành quân bày trận không chỉ có Ngũ Hành Kỳ, mà Hân Dã Vương cũng là cao thủ a!

Hân Dã Vương ra lệnh thuộc hạ tới trị thương cho giáo chúng Nhuệ Kim kỳ, phó chưởng kỳ dùng Ngô Kính Thọ cánh tay phải đã đứt, cũng gượng chống lấy, lộ ra vẻ mỏi mệt, môi trắng bệch, đứng lên dừng bước hướng về Trương Siêu Quần nói:

– Trương thiếu hiệp, hôm nay nếu không phải là Trương thiếu hiệp trượng nghĩa tương trợ, đám huynh đệ của ta đã sớm bỏ mạng, đại ân không lời nào cám ơn hết được, ngày sau nếu có cần đến Ngô mỗ, xin cứ nói, Ngô mỗ dù tan xương nát thịt cũng không chối từ.

Nhuệ Kim kỳ mọi người đều hướng đến Trương Siêu Quần nói cám ơn, bỏ mặc Hân Dã Vương, bọn họ cũng không phải là người không biết gì, Thiên Ưng Giáo luôn luôn tọa sơn quan hổ đấu, cho đến lúc cuối cùng mới đến trợ giúp, nếu Thiên Ưng Giáo sớm đi tới hiệp lực, Ngũ Hành Kỳ cùng Ngũ đại phái ai thắng ai thua, còn chưa biết được!

Trương Siêu Quần thấy Hân Dã Vương sắc mặt không được tốt, thầm nghĩ: “Lúc này không thể nào giữa lẫn nhau sinh ra hiềm khích..”

Nên hắn vội vàng nói:

– Hôm nay nếu không phải vào lúc khẩn yếu quan đầu nhờ có Thiên Ưng Giáo ra mặt, tại hạ cũng hơi cuồng vọng, vì không thể nào có thể đấu thắng mấy trăm cao thủ các phái, chư vị… Thiên Ưng Giáo cũng vậy, Minh Giáo cũng vậy, cùng là một nhà, trước mắt phải làm hợp tác chân thành, cùng chống chọi với cường địch mới là kế sách.

Hắn chợt thấy mình quá lời, lấy thân phận của mình bây giờ nói ra lời này, có vẻ còn hơi đột ngột, khó mà thành công được ngay, nên ha ha cười lại nói:

– Lời cảm tạ cũng không cần nói, sau này tái ngộ!

Trương Siêu Quần xoay người về hướng tây phóng đi, thẳng ra hơn hai dặm đường, mới đứng lại, mắt nhìn thấy người ngũ đại năm phái lờ mờ tụ họp tại phía trước, hắn khẽ mỉm cười, tránh về hướng bắc đi.

Lục đại phái cùng Minh Giáo chém giết còn phải đến một thời gian ngắn ngủi nữa, hắn cũng không cần luôn là giả mạo bám theo, trên Quang Minh đỉnh còn có chuyện trọng yếu hơn đang đợi lấy hắn…

Càn Khôn Đại Na Di! Tiểu Chiêu ta tới đây!