Chương 42: Kỷ Hiểu Phù

Đêm đó, Trương Siêu Quần ngủ thẳng đến nửa đêm mới dậy, thấy Trương Vô Kỵ nằm bên cạnh ngủ say nước dãi chảy ròng, không khỏi buồn cười, lặng lẽ đi ra ngoài, ánh trăng mông lung, hơi có cảm giác mát mẻ, Trương Siêu Quần đi tới căn nhà tranh nhỏ mà Kỷ Hiểu Phù cùng Bất Hối đang trú ngụ, hắn tìm một nơi kín đáo ẩn mình, đợi đã lâu cũng thấy có người từ gian nhà của Hồ Thanh Ngưu đi ra, lúc này hắn nghĩ đến Kỷ Hiểu Phù xinh đẹp mỹ lệ, cô nương này thật là vận mệnh đau khổ, sao lại không may mắn đ-ng phải Dương Tiêu đại ma đầu, bị y cưỡng hiếp, nếu như gả cho cho Ân Lê Đình, thì đâu có xảy ra chuyện gì, hai người ân ái hòa hợp, tương kính như tân, đâu như là Dương Tiêu đại ma đầu đê hèn vô liêm sỉ, lừa cô nương thanh bạch, xong rồi không xuất hiện nữa, tuy rằng về sau cố gắng bồi thường tình cảm một lòng chăm sóc cho Bất Hối, nhưng Kỷ Hiểu Phù lại là đã chết rồi, loại nam nhân này, làm xong liền trôn tránh, thực sự không phải là thứ tốt.

Hắn đang tự mình phỉ báng Dương Tiêu thì chợt thấy cửa nhà của Hồ Thanh Ngưu mở ra một cái khe hở, một bóng người mềm mại y phục màu xanh thoát ra, Trương Siêu Quần lên tinh thần, người này chính là lão bà của Hồ Thanh Ngưu, độc tiên Vương Nan Cô, giả thần giả quỷ, rơi vào trong tay của tiểu gia, không dạy cho ngươi ăn chút vị đắng thì không biết..

Vương Nan Cô cất bước mau lẹ, bước vào bên trong căn nhà tranh nhỏ, từ trong l-ng ngực lấy ra một viên thuốc, bỏ vào vào chén thuốc của Kỷ Hiểu Phù, xong rồi liền xoay thoát ra ngoài, Trương Siêu Quần trong tay cầm một cục đá, đang muốn xuất thủ phóng đến, bỗng nhiên lại nghĩ, việc gì mình lại đi ngăn cản Vương Nan Cô cho những kẻ tự xưng ” giang hồ chính phái ” kia chịu khổ đây? Lập tức ngưng lại mà không phát chiêu, mắt nhìn Vương Nan Cô đi đến khu vực của nhóm người kia, hiển nhiên cũng là đi đầu độc, đợi một hồi lâu chưa thấy Vương Nan Cô ra đến, có lẽ là hạ độc vật đến 14 người cũng phải tốn nhiều thời gian.

Đợi Vương Nan Cô ra quay trở về gian nhà của Hồ Thanh Ngưu, Trương Siêu Quần lúc này mới đi ra, hướng về phía Kỷ Hiểu Phù đi đến.

Khi đi vào, liền thấy Bất Hối dựa sát bên người Kỷ Hiểu Phù, mẹ con hai người ngủ say sưa, ánh trăng len vào khe hở mái tranh bắn vào, bình thường mỹ lệ, hắn không khỏi ngẩn người ra.

Tướng mạo Kỷ Hiểu Phù rất đẹp, khuôn mặt kiều diễm, do bị thương nên sắc mặt hơi xanh xao, dáng người đã có hài tử mà còn có thể duy trì vóc thon thả, nhìn qua Bất Hối cũng chỉ còn nhỏ tuổi mà đã hiển lộ ra mô hình của mỹ nhân làm chết người, đỏ bừng bừng béo khuôn mặt bầu trỉnh, khiến người ta liếc nhìn không nhịn được muốn cắn lên một cái, không hổ là huyết mạch của Quang Minh tả sứ Dương Tiêu của Minh giáo.

Nhìn này một đôi kiều diễm mẹ con như hoa, Trương Siêu Quần bỗng nhiên tim đập tăng nhanh, nhìn thấy ánh chiếu lên trên lộ ra một đôi bầu vú óng ánh xinh đẹp tuyệt trần vô song của Kỷ Hiểu Phù, hắn càng đỏ cả mặt, tay chân luống cuống lên, đôi mắt không dời nhìn không chớp mắt rồi!

Mỹ!

Rất đẹp!

Phi thường mỹ!

Xiêm y không chỉnh tề trong cơn say ngủ, vạt áo trước ngực lệch qua làm cho trước ngực của Kỷ Hiểu Phù lộ ra cái mà làm cho thiên hạ nam nhân đều điên cuồng, non nửa bầu vú đội lên trên cái yếm, một góc thật sâu của cái rảnh khe vú làm cho người mãnh liệt kích thích…

Trương Siêu Quần tự trách không ngớt, nhưng đôi mắt thì nhìn chân ngọc bầu vú không rút ra được, hai chân không kìm lòng được, nhẹ nhàng bước tới, trong lòng phù phù nhảy loạn, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh.

Kỷ Hiểu Phù đêm nay mặc một cái yếm màu hồng phấn, trước ngực đối với đôi bầu vú no đủ vú tựa hồ sắp sửa lột áo mà chui ra…

Trương Siêu Quần nhìn xem thân gợi cảm với cái yếm rất là thùy mị trong nội tâm một hồi hào tình vạn trượng, quỷ thần xui khiến hắn lấy hai bàn tay để trên đỉnh đôi đầu bầu vú của Kỷ Hiểu Phù, hắn cảm giác mình sắp hít thở không thông, hai tòa tuyết phong hai bên bị đôi tay hắn đè xuống, khe núi thật sâu giữa hai bâu vú tràn ngập sự co dãn vú đã mang cảm giác áp bách, nơi tay chạm vào, mềm mại cực kỳ.

Này nắm chặt đôi bầu vú, Trương Siêu Quần trong lòng dấy lên ngọn lửa hừng hực, yết hầu lập tức phát khô.

Đột nhiên, Kỷ Hiểu Phù thân thể nhúc nhích một chút, Trương Siêu Quần sợ hết hồn, vội vàng thu tay về, đứng lên, tim đập cấp tốc đến muốn nhảy ra khỏi l-ng ngực

Đứng lặng im một chút cưỡng chế trong lòng tà hỏa, hắn đi lên trước, nhẹ giọng kêu lên:

– Kỷ sư tỷ!

Hiểu Phù là người học võ, đáng lẽ tai mắt phải rất tinh, tuy ngủ say đến đâu, chỉ một tiếng động rất nhỏ là nàng cũng phải thức dậy liền, nhưng không hiểu tại sao Trương Siêu Quần gọi luôn mấy tiếng mà nàng vẫn không tỉnh lại.

Trương Siêu Quần đành phải để tay lên vai nàng khẽ lay nhẹ mấy cái.

Hiểu Phù thức tỉnh, kinh hãi hỏi:

– Ai thế?

Trương Siêu Quần khẽ đáp:

– Tiểu đệ đây mà! Xin Kỷ sư tỷ đi ra ngoài này, tiểu đệ có chút chuyện muốn nói!

Hiểu Phù thấy đêm khuya mà Trương Siêu Quần tới gọi mình với giọng nói có vẻ khẩn cấp thì biết là có việc quan trọng nên nàng khẽ đặt Bất Hối xuống rồi đi ra bên ngoài.

Trương Siêu Quần liền nói:

– Chén thuốc của Kỷ sư tỷ đã có người bỏ thuốc độc, vậy Kỷ sư tỷ hãy đem ra ngoài bờ suối đổ đi, nhưng Kỷ sư tỷ đừng để cho ai thấy, còn nguyên nhân thì để đến ngày mai tiểu đệ sẽ nói sau.

Kỷ Hiểu Phù cả kinh nói:

– Là ai muốn hại ta? Trương sư đệ, ngươi có biết?

Trương Siêu Quần hơi chần chờ, nói:

– Kỳ thực tiểu đệ biết một ít, nhưng lời nói ra, có chút không thể tin nổi, vì lẽ đó nên đệ tạm thời không nói cho thỏa đáng được, chỉ cần Kỷ sư tỷ biết tiểu đệ không hại sư tỷ là được rồi.

Hắn lại nói tiếp:

– Tiểu đệ có nghe Vô Kỵ nói, thương tích của Kỷ sư tỷ chỉ còn hai ngày uống thuốc nữa thì có thể khỏi hẳn, bởi vì lẽ đó, từ giờ trở đi, nếu như không phải là tiểu sư đệ hoặc là Vô Kỵ tự tay đưa thuốc cho sư tỷ, thì sư tỷ nhất định không thể uống, Kỷ sư tỷ….Kỷ sư tỷ…

Trương Siêu Quần còn nói, thấy nàng ngây ngốc mà nhìn mình như đờ ra, hắn phát hiện trong đôi mắt nàng biểu hiện hình như ẩn chứa đưa tình, không khỏi kinh ngạc….

Kỷ Hiểu Phù trên khuôn mặt thật nhanh lóe qua một chút đỏ ửng, nói:

– Ừ…ta biết rồi, ngươi nói sau này ta chỉ uống thuốc khi chính ngươi hoặc là Vô Kỵ đưa cho phải không?

Vừa rồi nàng nhìn Trương Siêu Quần cao to, nhưng lại hiện ra bóng dáng của Dương Tiêu, cho nên thần trí mờ mịt, gìơ đang âm thầm tự trách mình thất thố.

Trương Siêu Quần thì thấy trên mặt nàng có nét xấu hổ, hắn nghi ngờ, nhưng làm sao nghĩ ra là nàng là nhìn mình lại nhớ đến Dương Tiêu? Trái lại trong lòng hắn có chút dương dương tự đắc, thầm nghĩ:

“ Lẽ nào ta có tiềm chất sát thủ ni cô?”

Chần chờ một chút, hắn nói:

– Kỷ sư tỷ, sau khi trị khỏi vết thường thì có dự định gì không vậy?

Kỷ Hiểu Phù thở dài thăm thẳm than thở:

– Ta là một nữ nhân không tốt, Nga Mi sơn thì không mặt mũi quay về, chỉ có thể tìm đến một sơn thôn nào đó, đem Bất Hối nuôi nấng lớn lên, rồi sẽ trở về trên núi Nga Mi chịu tội với sư phụ lão nhân gia.

Trương Siêu Quần thấy nàng biểu hiện đau khổ, cũng biết, một nữ nhân chưa lập gia đình nữ tử muốn một mình nuôi dưỡng hài tử, thực là gian khổ cực kỳ, đừng nói là ở thời phong kiến cổ xưa, cho là đi tới thời hiện đại đi thì cũng vậy thôi, nàng mặc dù là có võ công, nhưng cũng không thể đem hết những người nói lời dèm pha giết chết tất cả được.