(Quyển 2/Phần2)
Bỗng nhiên cả người Trương Siêu Quần cứng đơ ngây dại không nhúc nhích được, chỉ thấy trước mặt mình không biết khi nào thì xuất hiện một dòng xoáy màu lam cực lớn, phảng phất như là sóng biển, không đợi chúng nữ ngẩng đầu nhìn lên, một tia sáng “ầm” bổ xuống…
Trong mê mê mang mang trong, Trương Siêu Quần cảm thấy thân thể phảng phất bị một loại chất lỏng sền sệt vây quanh, không phân biệt rõ ràng lắm đó là chất lỏng gì, thật giống như là hắn đang ngâm mình ở trong một cái bình chứa mật ong nồng đậm vậy, tay chân không thể động đậy.
Điều này thật sự là quá mức quỷ dị, tia chớp thoáng cái đánh trúng hắn, nhưng một ít cũng không đau, nói không chừng là có đánh trúng mình không nữa, nhưng giờ phút này mình đang ở nơi nào? Đôi mắt cũng không mở ra được…
Càng làm cho Trương Siêu Quần lo lắng chính là, hắn nhớ rõ ràng là đã nhìn thấy chứng kiến lúc ấy mình đang nói chuyện với Tiểu Ngư thì Kỷ Yên Nhiên bước vào, rồi nói Tiểu Ngư đi hẹn với Tiểu Nhạn cùng Đinh Mẫn Quân các nàng đến giường bệnh cùng mình…
Bây giờ mình bị sét đánh, còn các nàng ở trong đó thì sao? Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần không khỏi lại lo lắng, nếu như các nàng thật sự cũng bị lôi điện đánh trúng thật là bất hạnh…
Nhưng tất cả đều là do Trương Siêu Quần lo lắng suông, cảnh tượng xảy ra trước đó đang tái hiện lại…
Thật ra thì khi trong chớp mắt ấy hắn bị Ân Lê Đình đâm trúng một kiếm, ngực phải máu tươi chảy ra, may mắn là không có đâm trúng trái tim, hắn chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, tựa hồ không có đau nhức, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “ Nguyên lai bị kiếm đâm một cái như thế, cũng không có gì đau đớn lắm a! Con bà nó, không biết có chết không nữa! Chết, coi như là chả có xơ múi được cái gì rồi, còn phái Võ Đang ngốc nghếch kia, các ngươi đứng đực ra làm cái gì! Còn không mau mang thuốc chữa thương đến? Lão Thiên… ta rõ ràng đã tính toán trước rồi, nhưng không ngờ tới Ân Lê Đình nội lực thâm hậu đến tận vậy, không có thể ngăn cản mũi kiếm được bao nhiêu! May mắn, còn có thể kiên trì… ”
Dù cho nội lực của hắn rất mạnh, nhưng đối với dạng vết thương cỡ này, cũng làm cho hắn phiền phức.
– Trương Siêu Quần ca!
– Công tử!
– Trương công tử!
Chạy vội tới gần, chỉ nghe oanh thanh yến ngữ, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Kỷ Yên Nhiên, Tiểu Chiêu cùng Dương Bất Hối, đồng loạt vây quanh, ai cũng hoa dung thất sắc, trong khoảnh khắc này Trương Siêu Quần giống lạc trong vườn hoa, cái mùi bên trong cơ thể của mỗi một mỹ nữ đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi một gương mặt tú lệ tuyệt luân làm cho người ta mơ màng đến cảnh đẹp ý, Trương Siêu Quần cảm thấy ngay cả trước ngực bị mũi kiếm đâm vào, vết thương tựa hồ đã tốt lên rất nhiều, Trương Siêu Quần nhẹ nhàng thở ra, trợn lấy đôi mắt, ngó lấy trước mặt một bầy oanh yến, nơi này hiện tại không có chuyện gì nữa, bản đại gia hôm nay tuy không có đại triển thần uy, hiển lộ ra võ công tuyệt thế, nhưng cuối cùng là vì Minh Giáo cũng đã chảy qua máu, bây giờ nơi này ta mặc kệ, để lại hiện trường cho Dương Tiêu tự lo cho tốt, ta đi hưởng thụ một chút tề nhân chi phúc với các mỹ nữ, một nàng giúp ta bóp chân, một nàng giúp ta cởi áo, một nàng giúp ta xoa bóp gân cốt, tả hữu hai cánh tay, một bên tay sờ mỗi một cái âm hộ, sau khi bày bố tính toán xong, đôi con ngươi của hắn chuyển động, cặp lông mày cau chặt, hắn.. liền làm như bị choáng xỉu ngay lập tức.
Giả vờ ngất, mắt nhắm chặt lại chỉ nghe đám người luống cuống tay chân bàn luận ầm ĩ, Dương Tiêu sai người mang cáng đến, cẩn thận từng chút một nâng hắn giơ lên, đưa đi vào bên trong tổng đàn Quang Minh đỉnh, do đoạn đường này gồ ghề xóc nảy, Trương Siêu Quần giả vờ ngất đi, nhưng không ngờ vậy mà lại biến thành thật, khi vết thương bị động vỡ toát ra, máu chảy ướt đẩm, hắn lúc này mới chính thức hôn mê bất tỉnh thật sự, trong ảo giác hắn mơ màng thấy mình tỉnh lại đùa giỡn với Tiểu Ngư, hẹn Kỷ Yên Nhiên cùng Tiểu Nhạn và Đinh Mẫn Quân…
Tất cả đều như cuốn phim quay chậm ở trong đầu của Trương Siêu Quần tái hiện rỏ ràng, trong nội tâm hắn vừa sợ vừa vội, tiếc rằng không thể động đậy, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác mình như là đang ở trên bầu trời, một mực rơi rụng xuống dưới đất, lực đạo to lớn với tốc độ cực nhanh, không thua gì đạn pháo, hắn thoáng cái liền nhớ lại mình mấy năm trước xuyên việt đến thế giới Ỷ Thiên giờ cảm giác kia cùng với bây giờ tràng cảnh là giống như đúc ! Cũng là từ trên trời đến rơi xuống, bất đồng duy nhất chính là, lần này cảm giác càng thêm mãnh liệt! Chẳng lẽ, lại là xuyên việt? Không, không phải vậy chứ, như thế nào như vậy, Ỷ Thiên kia dang dở chưa hoàn thành? Lão Thiên, lần này nếu như là xuyên qua, thì tốt nhất là xuyên việt trở về hiện đại đi, bây giờ lão tử đã có võ công trâu bò rồi, thì sẽ tha hồ có nhiều tuyệt đại giai nhân hầu hạ!
Bỗng nhiên lại nghĩ, cái này không đúng a, nhớ tới lúc mình xuyên việt đến thế giới Ỷ Thiên, ngoại hình cũng đã rất là thay đổi, chẳng những trở thành mười mấy tuổi thiếu niên, tướng mạo so với lúc trước cũng anh tuấn hơn nhiều, nếu như là xuyên việt về đi, thì mình sẽ có dạng người như thế nào đây, chả lẽ là lại già đi trở lại như 30 tuổi ban đầu?? Cứ tưởng tượng như vậy, Trương Siêu Quần vô cùng lo lắng ưu phiền.
Đột nhiên, một tiếng lôi đình vạn quân thức tỉnh, tuy mắt mở không ra, Trương Siêu Quần cũng có thể cảm giác được trước mắt chói lòa ánh sáng, ngay sau đó, liền nghe được bên tai ong ong không dứt, lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi tri giác, hắn phảng phất nghe được tiếng vợ mình Cố Ngưng Hề đang gọi…
Không biết qua bao lâu, khi Trương Siêu Quần mở to mắt, đương nhiên là đang tìm cách nhớ lại rồi! Chung quanh chỉ có sấm rền ù ù, vài tia chớp gián đoạn vụt sáng trầm trọng sâu trong tầng mây…
(Ta cần người phụ ak ai giúp ₫i chỉ cần ₫ặt tên chương thôi xin làm thành viên truyện đi ta duyệt)