Tại một nơi khác trong biệt thự:
- việc Tiểu Ngọc đột nhiên bị rơi xuống nước đã điều tra được gì chưa. - Lãnh Giang Thần.
- Đã điều tra được rồi, đó là do một cô hầu cố tình đẩy con bé xuống. - Lãnh Thiếu Phong.
- vậy người đứng sau cô hầu đó là ai? - Lãnh Giang Thần.
- người đứng sau là... Là Lãnh Mộ Tuyết. - Lãnh Thiếu Phong.
- em chắc chắn là Lãnh Mộ Tuyết. - Lãnh Giang Thần.
- chắc chắn, vì cô hầu đó nói nếu như việc này thành công thì Lãnh Mộ Tuyết sẽ cho cô hầu đó một số tiền lớn để bỏ trốn. - Lãnh Thiếu phong.
- được rồi, em cứ tiếp tục điều tra rồi thu thập thêm chứng cứ đi, mà việc anh nhờ em đã có kết quả chưa. - Lãnh Giang Thần.
- À việc anh nhờ em đã có kết quả rồi, Lãnh Mộ Tuyết không phải là em gái ruột của chúng ta. Chúng ta chỉ có một người em gái đó chính là Lãnh Tiểu Ngọc thôi. - Lãnh Thiếu Phong.
- còn Lãnh Mộ Tuyết theo như em điều tra thì năm đó có người để con bé ở trước cửa nhà, ông nội nói với chúng ta là đó là em gái thất lạc của chúng ta nên cũng không để ý lắm. Nhưng kể từ khi Lãnh Tiểu Ngọc về lại Lãnh gia thì luôn luôn bị thương do những người hầu trong nhà làm, lần này con bé bị rơi xuống nước thì chúng ta cũng biết được người luôn làm hại em ấy là Lãnh Mộ Tuyết. Vậy là Lãnh Mộ Tuyết muốn để cho Lãnh Tiểu Ngọc tự động rời khỏi nhà nên đã dùng đủ mọi thủ đoạn để khiến cho con bé bị thương. - Lãnh Thiếu Phong.
- Vậy đã tra ra cha mẹ ruột của cô ta chưa. - Lãnh Giang Thần.
- đã tra ra rồi, khi nào thì chúng ta đưa cô ta về. - Lãnh Thiếu Phong.
- hết tuần này. - Lãnh Giang Thần.
Sáng hôm sau:
• Trong phòng ăn mọi người đều đã tập trung đông đủ, nhưng không ai nói với ai câu nào. Bỗng nhiên Lãnh Giang Thần lên tiếng phá bỏ phần không khí im lặng trong phòng.
- Lãnh Mộ Tuyết, em hãy lo chuẩn bị hành lý đi hết tuần này quản gia sẽ đưa em về nhà. - Lãnh Giang Thần.
• Lãnh Mộ Tuyết sau khi nghe xong liền hốt hoảng hỏi.
- dọn hành lý đi đâu anh, nhà em ở đây mà. - Lãnh Tiểu Ngọc.
- Nhà của cô không phải ở đây, cô không phải là em gái ruột của bọn tôi, nên bọn tôi không nhất thiết phải giữ cô ở lại. - Lãnh Thiếu Phong.
• nghe đến đây mặt của Lãnh Tiểu Ngọc càng ngạc nhiên còn mặt của Lãnh Mộ Tuyết đã tái xanh. Cô ta vội nói.
- anh hai, anh ba em đâu có làm gì sai đâu mà sao hai anh lại muốn đuổi em đi. - cô ta vừa nói vừa khóc.
• Lãnh Tiểu Ngọc nghe cô ta nói câu em không làm gì đâu mà sặc cả nước. Cô nghĩ
- "ừ không làm gì đâu, hại tôi té cầu thang mới khỏi xong hôm qua lại bị té xuống nước cô đúng là nói dối không chớp mắt" - Lãnh Tiểu Ngọc.
• Thấy Lãnh Tiểu Ngọc bị sặc nước thì Lãnh Giang Thần vội hỏi.
- này, em không sao chứ. Uống nước mà cũng bị sặc lần sau phải cẩn thận một chút. - Lãnh Giang Thần nói xong quay qua nhìn Lãnh Mộ Tuyết với vẻ mặt chán ghét.
- đừng tưởng tôi không biết những việc mà cô đã làm với Tiểu Ngọc, tôi tạm thời sẽ không truy cứu nếu cô còn làm việc gì làm hại đến em ấy tôi không ngại cho cô vô tù đâu. - Lãnh Giang Thần.
• Lãnh Mộ Tuyết nghe xong như sét đánh ngang tai, cô ta nhìn Lãnh Tiểu Ngọc với đôi mắt đáng sợ. Lãnh Tiểu Ngọc thấy vậy thì vờ như không thấy.
- " cô cứ trừng thoải mái, tôi không sợ cô đâu mà lo". - Lãnh Tiểu Ngọc.
- em lo ăn sáng đi rồi lát nữa anh đưa em đi học. - Lãnh Thiếu Phong.
• cô nghe vậy muốn phun luôn thức ăn trong miệng ra, nói.
- anh, không cần phải vậy đâu. Dù dì anh cũng không rảnh để em tự đi được rồi. - Lãnh Tiểu Ngọc.
- không có không cần gì hết, chẳng lẽ đưa em gái mình đi học mà anh lại không làm được. - Lãnh Thiếu Phong.
• cô không nói gì chỉ lẳng lặng ăn sáng, còn Lãnh Mộ Tuyết thì nhì cô với đôi mắt hận thù.