Thiên Giới lúc đến nơi, Bồ Đề Lão Tổ theo phe Ngộ Không khiến Thiên Giới chiến lực giảm mạnh, một đường đến bị Ngộ Không thôn phệ không ngừng. Cuối cùng toàn quân vẫn lạc khiến ngay cả Thánh Cấp cường giả cũng phải đến tham chiến.
Thánh cấp cường giả:
-Ngươi... Ngươi sao lại mạnh đến mức này. Chỉ vẻn vẹn 20 năm...
Ầm, Ngộ Không bảo:
-Hiện tại ta dùng Thôn Thiên thì quá mất hứng, được. Hiện tại ta liền dùng sức mình chiến với các ngươi! Một vạn sáu nghìn tên Thánh cấp cường giả.
Keng, keng, keng,keng từng đợt lại từng đợt trận chiến kéo dài mãi đến hơn mười tiếng. Cuối cùng một vị Thánh cấp cường giả ngã xuống... Hiện tại ở Sáng tạo chi giới,
Á Lệ Huyên-Sáng Tạo Chi Thần nhìn vào, nhẹ nhàng nói:
-Haizz cuối cùng ngươi cũng thức tỉnh rồi sao? Lục Thiên Long? ngươi ngẫu nhiên lại chọn cái tên đó lúc bế tắc, có lẽ nào ngươi đã nhớ được kí ức năm đó cùng ta không? Hủy Diệt Chi Thần? Cuối cùng thế giới ta giam cầm những tiếc nuối đó cùng ngươi cũng phải tan vỡ rồi...
Bên trong... Ầm, ầm:
-Cái tên này là thứ gì vậy... á...
-Không thể tin được là... a...
-Ngươi... Ngươi là Hủ...
-A...
-Ta trù ngư...
-Không, tha cho ta đi, tha cho ta đi đừn giết ta... A...
Đánh một trận lớn như thế này khiến hắn càng thêm thống khoái, hiện tại đã hơn mười tháng trôi qua... Đối với Ngộ Không nó như mới chỉ mười giây. Vô số Thánh Nhân ngã xuống, cuối cùng đạo tổ cảnh ra tay:
-Chịu chết đi!
Ầm, vô vàn ba động tản ra, một chưởng đã khiến cho nghiên trời lệch đất khiến hắn vô cùng thống khoái.
-Hừ, muốn diệt ta? Nhanh lên, ta đang chờ đây này! Mà thôi, tiếp chiêu đi! Như ý chiến ý!
Ầm, một đạo gợn sóng siêu thanh hiện ra, hiện tại chỉ có hai người so chiêu, phiến thiên địa này như đang đọng lại, có lúc đông đặc lại, có lúc tản ra như nước, có lúc thì rung chuyển sư sắp đổ xuống.
Đạo Tổ kia nói:
-hừ, thống khoái! cả đời khó gặp kẻ mạnh như ngươi, hôm nay lão tử phải đánh cho đã mớ được!
-Được, ta sẽ tiếp lão!
Một chiêu lại một chiêu, ngày càng nghiêm trọng hơn. Thiên địa như muốn sập xuống, Ngay cả Sáng Tạo Chi Thần cũng phải kinh hãi!
-Ta với lão chiến với nhau một trận này, nếu nghiêm túc sợ rằng sẽ sụp đổ mất! Giờ ta và ngươi so xem ai dạy ra đệ tử mạnh hơn hoặc ta cùng ngươi đấu trí, dám chơi không?
Đạo tổ kia trả lời:
-Được, chơi thì chơi, ai sợ ai? hẹn ba mươi năm sau gặp lại!
Cuối cùng cũng kết thúc trận chiến, nhìn lại nơi đây lúc nãy vừa có một trận cuồng sát xảy ra, nơi Ngộ Không chiến đấu hiện tại trở thành một bãi máu. Bầu trời xích hồng, máu chảy thành sông.
Sau bảy bảy bốn mươi chín ngày chiến đấu cuối cùng đã kết thúc trận chiến. Ngộ Không nhớ lại kí ức vốn có, một hồi cảm giác rung động xuất hiện. Hắn tận hưởng chút phút giây êm đềm của mình ở thế giới ảo cảnh này, ngao du một hồi cho thỏa thích.
Đến chiến trường thần ma, nơi hắn cùng hàn huyên với Sáng Tạo Chi Thần...
Đến đào hoa tiên cảnh, Ngộ Không nhớ lại ngày hắn gặp Cát Tường Thiên... Ngày đó hắn cầu cứu Ám Như Lai...
Đến Hỏa Diệm Sơn hắn nhớ đến sư huynh Ngưu Ma Vương...
Đến Hoa Quả Sơn đoàn tụ với đám khỉ...
Đến Vực cũ thăm lại Nghiêm Cao...
Đến Tinh Linh Quốc nhớ lại lúc mình nhận nuôi Tinh Linh Nữ Hoàng...
Đến mộ tri kĩ nhớ lại chuyện cũ đã qua...
Đến nơi hắn nhận cái tên Đan Khải...
Đến nơi hắn ngủ thiếp đi mười vạn năm cầu mong được chết...
Đến nơi mà hắn tiếc nuối nhất: Nơi hắn mất đi một "hắn" khác, ngày đó vì bảo vệ hắn mà "hắn" kia đã vẫn lạc không còn một mảnh xương.
Đến vũ đài vô tận nơi hắn khiêu chiến vô số anh tài tuấn kiệt liên không-thời gian...
Nhớ lại từng chuyện từng chuyện... Hắn tiếc nuối liên hồi những con người xa hắn, nhớ những tri kỉ không còn nữa, nhớ những lần hắn có ý nghĩ tự bạo để chết. Đặc biệt hắn nhớ nhất là cô nàng Thần Tộc kia, nguyện ý vì hắn mà cắt đi những đôi cánh của mình. Nhớ cô nàng thôn nữ Vô Linh Căn ấy... Nhớ những cuộc chiến kéo dài hàng vạn năm lúc trước của hắn... Mọi thứ đã qua, hắn hiện tại chỉ là một lão giả hoài niệm chuyện cũ...
Cuối cùng hắn vẫn không biết được võ đạo vô tình hay hữu tình, võ đạo bất tử một thân bất tử mục đích của bao nhiêu người nhưng cuối cùng hắn lại đau khổ vạn lần vì nó! Vô tình hắn lướt qua những nắm mộ tri kỉ, vô tình hắn nhớ lại từng chuyện đã chôn vùi từ lâu hắn muốn được như ngày đó, muốn được kề vai sát cánh cùng họ. Nếu được ước hắn sẽ ước hồi sinh bọn họ!
Võ đạo độc tôn, tôn giả mạnh nhất cuối cùng lại là người sầu khổ nhất mà chẳng ai hay, đối thủ chẳng có, người thân từng người từng người vẫn lạc bỏ lại hắn một thân nơi chốn trần gian khốn cùng này bị biết bao kẻ lợi dụng... Điều cuối cùng hắn muốn:"Ta muốn được kề vai sát cánh cùng các ngươi, nếu không được ta nguyện chết cùng các ngươi, huynh đệ sống cùng sống, chết cùng chết ta sau một trận đấu với tên đạo tổ kia nhất định tìm cách hồi sinh các ngươi hoặc tìm cách chết cùng các ngươi!"
**Vậy là phần một: Thạch hầu đã kết thúc. Dự định sẽ có phần hai vào một ngày nào đó