Chương 19: Khác với trước kia
Đến trưa, mấy người Tiêu Viễn, Ngọc Nhiên và Kiều Ân cũng đến nơi, vừa đến cửa Đông cung đã thấy có một vị công công đến sau khi thỉnh an lần lượt từng người bọn họ công công nhẹ giọng nói:" Thái tử! Hoàng thượng cho mời người tới Nguyên Thanh điện bàn chuyện" Tiêu Viễn gật đầu đã hiểu rồi quay sang nói với Ngọc Nhiên:" Nàng cùng Tiểu Ân vào trong trước đi, hai người cũng cứ dùng bữa trưa trước đi không cần đợi ta" Ngọc Nhiên dịu dàng đáp:" Vậy chàng mau đi lo việc đi đừng để phụ hoàng đợi lâu" Tiêu Viễn ừ một tiếng rồi đợi Ngọc Nhiên và Kiều Ân đi hẳn vào trong rồi mới quay người rời đi.
Ngọc Nhiên và Kiều Ân vào chính điện ngồi nói chuyện còn Bích Mai và Liên Tâm đi chuẩn bị bữa trưa cho hai người họ. Ngọc Nhiên ngồi nhìn Kiều Ân mà không nói một lời nào, Kiều Ân cảm thấy có chút kỳ lạ liền hỏi:" Tỷ tỷ! Trên mặt muội có dính gì sao?"Ngọc Nhiên lắc đầu đáp:"không có! Ta chỉ cảm thấy sau lần muội bị ngã bất tỉnh kia, sau khi tỉnh lại có chút khác với trước kia" Kiều Ân nghe vậy có hơi giật mình chẳng lẽ nàng để lộ ra sơ hở gì rồi sao? Nàng có nên nói là mình không phải là Kiều Ân thật mà là người từ thế giới khác xuyên đến đây nhập vào cơ thể này còn chủ nhân của cơ thể này đã không còn nữa liệu như vậy bọn họ có tin không?
Kiều Ân quan sát kỹ Ngọc Nhiên thêm một chút rồi khẽ hỏi:"tỷ tỷ cảm thấy muội khác chỗ nào?" Ngọc Nhiên suy nghĩ một chút sau đó mơ hồ lắc đầu đáp:"ta cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy muội không giống với trước kia"Kiều Ân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm nhẹ giọng nói:"tỷ tỷ đang suy nghĩ nhiều rồi, Muội vẫn làm muội của trước đây nếu có khác chỉ là có thêm chút hoạt bát, chẳng lẽ tỷ muốn muội lúc nào cũng chỉ yếu đuối như trước?".
Ngọc Nhiên nắm tay Kiều Ân dịu dàng đáp:"ta làm sao lại không muốn muội trở nên hoạt bát, mạnh mẽ, nếu muội được như vậy thì quá tốt, có thể tự bảo vệ cho mình không bị kẻ gian lợi dụng"kiểu ăn nghe vậy gật đầu đồng tình, để cắt đứt câu chuyện này Kiều Ân liền tìm cớ nói:"tỷ tỷ! chúng ta mau đi dùng bữa thôi, muội thấy đói rồi!" Ngọc nhiên nghe vậy liền bật cười ấn nhẹ trán Kiều Ân vui vẻ nói:"muội từ bao giờ lại trở thành con heo tham ăn vậy?" Kiều Ân không nói gì chỉ nhìn Ngọc Nhiên cười hì hì.
[•••••]Cùng lúc đó Tiêu Viễn và Tiêu Kỳ cũng vừa rời khỏi Nguyên Thanh điện, hai huynh đệ bọn họ vừa đi vừa cùng nói chuyện tuy hai người không cùng một mẹ sinh ra nhưng tình cảm cũng rất tốt, Tiêu Kỳ như có như không hỏi:" Nghe nói hôm nay vị Đoan Nguyệt quận chúa vừa sắc phong sẽ đến ở chỗ huynh" Tiêu Viễn gật đầu trầm giọng nói:" Đúng vậy, Kiều Ân muội ấy vừa đến từ gần trưa nay".
Dừng một chút Tiêu Viễn hỏi:" Sao tự nhiên đệ lại để ý đến việc này? Không phải đệ để mắt tới Tiểu Ân muội ấy? Có cần ta nói với Hoàng tẩu (chị dâu) của đệ một tiếng?" Tiêu Kỳ lạnh lùng, hờ hững đáp:" Cũng không hẳn, trước cơ duyên gặp qua một lần trên phố" Tiêu Viễn gật gù suy ngẫm một lúc rồi nói:" thì ra là vậy, nghe để kể lại ta mới cảm thấy Kiều Ân muội ấy dường như có vẻ không giống với trước kia cho lắm" Tiêu Kỳ nghe vậy hơi nhíu mày khó hiểu hỏi:" ý của hoàng huynh đây không phải là tính cách vốn có của nàng ấy?".
Tiêu Viễn gật đầu ừ một tiếng rồi chậm rãi nói:"Kiều Ân trước đây tính tình hiền lành lại có chút nhút nhát nhưng từ sau lần mỗi ấy bị ngã thương ở đầu sau khi tỉnh lại tính cách lại có chút thay đổi không những một phần ký ức có vẻ mông lung mà còn trở nên hoạt bát mạnh mẽ hơn trước kia một chút" Tiêu Kỳ nghe Tiêu Viễn nói xong lạnh lùng âm trầm đáp:" thế không phải là tốt hơn sao? Nàng ấy thay đổi là theo chiều hướng tích cực, chứ cứ mãi nhút nhát như trước kia lại dễ bị kẻ xấu lợi dụng, bắt nạt" Tiêu Viễn suy nghĩ một lát rồi đồng tình nói:"đệ nói cũng có lý, về tính cách này của tiểu Ân chúng ta cứ từ từ cũng quen" Tiêu Kỳ không nói gì chỉ khẽ gật đầu một cái.
Đi đến gần hướng trở về Đông cung Tiêu Viễn dừng chân quay sang hướng Tiêu Kỳ nói:"Hoàng đệ! hay là đệ đến chỗ ta dùng bữa trưa trước rồi hãng trở về?" Tiêu Kỳ trầm giọng đáp:"không làm phiền hoàng huynh, Vương phủ còn có việc ta phải về xử lý trước" Tiêu Viễn nghe vậy gật đầu nhẹ giọng nói:"Vậy đệ trở về cẩn thận"dứt lời hai người cáo từ rồi chia làm hai hướng rồi đi.