Chương 27: Siêu Cấp Tư Chất Của Thổ Linh Nhi

Người đăng: tinkisifb3@

Trấn tĩnh lại bản thân, Phá Thiên hai tay nâng Thổ Linh Nhi lên phía trước, trợn mắt hỏi

"Ta nói, Thổ Nhi, ngươi chỉ mới đi tè khoảng thời gian nửa nén nhang thôi, tại sao ngươi lại tăng cấp từ Khai Mạch Cảnh đến Luyện Khí Cảnh rồi ?"

"Tăng cấp, tăng cấp là cái gì, Thổ Linh Nhi không biết, lúc nãy ta đang đi tè, thì có một con rắn lớn xuất hiện, lớn lắm, nó lè lưỡi muốn ăn ta a. Nên ta sợ quá đấm nó một cái, không ngờ nó lăn ra chết luôn. Nơi đó thiệt là đáng sợ lắm Phá Thiên ca ca à, ngươi đừng cho ta đi vào nữa mà, huhu" - Thổ Linh Nhi một thân bị Phá Thiên nâng lên, hai tay bụm đầu, cái má phình to, hai mắt đẫm lệ khóc nức nở..

"Dĩ nhiên là đấm một phát chết luôn ? Có cần phải mạnh như vậy không đây ? Được rồi, vậy tại sao ngươi có thể tự cắt không gian để trở về đây ?" - Lần này, Phá Thiên thực sự đau đầu, vì cắt tạo không gian để dịch chuyển, chỉ có đại năng Thần Vương Cảnh, cấp 250 trở lên mới có thể làm được a ? Vì cắt không gian, đơn giản chính là tạo một cánh cửa để kết nối hai không gian, hai tọa độ khác nhau lại. Về lý thuyết là vậy, trên cơ bản, người cắt không gian phải xác định được tọa độ của điểm đến và điểm cắt, thì mới có thể tạo ra cổng kết nối. Còn Thổ Linh Nhi, 5 tuổi, làm thế nào có thể biết được những thứ này mà làm, thật đau đầu a.

"Ta, ta cũng không biết cắt không gian là cái gì, lúc nãy ta quan sát thấy Phá Thiên ca ca một tay bấm niệm cái gì đó rồi tạo ra một cái vòng tròn cho ta vào đi tè. Sau khi tè xong, ta nhớ mọi người quá nên bắt chước Phá Thiên ca ca làm theo, kết quả là ta đã về được tới đây. Ta không biết gì hết a, huhu. Mà các tỷ tỷ đâu rồi Phá Thiên ca ca, ta nhớ tỷ tỷ, huhuhu" - Thổ Linh Nhi vừa mếu máo, vừa kể.

Lần này, Phá Thiên thật sự phun ra một ngụm máu, ngày xưa khi còn là game thủ tại Địa Cầu. Vì thích kỹ năng cắt không gian dịch chuyển, nên hắn cố gắng cày ngày cày đêm đến cấp 250. Cái lần đầu tiên mà sử dụng được Kỹ năng cắt không gian, hắn dành cả nửa tháng trời chỉ để dịch chuyển khắp Cửu Giới. Vậy mà bây giờ, chỉ bắt chước, là bắt chước thôi Thổ Linh Nhi đã làm được. Cái cảm giác từ một người tự tin, bỗng dưng thấy mình không khác nào phế vật a, so sánh người với người, thực là tức chết mà.

Cất đi suy nghĩ, Phá Thiên vừa cảm thấy may mắn, vừa dở khóc dở cười. Cái Thổ Nguyên Tố này vậy mà tư chất siêu cấp biến thái như vậy, thật không dám tưởng tượng, nàng trưởng thành sẽ mạnh đến mức nào, hắn thật không dám nghĩ a.

"Được rồi, ta hiểu rồi, đừng khóc nữa, trước tiên ngươi lau nước mắt đã. Các tỷ tỷ của ngươi đã đi rèn luyện ở trong bí cảnh rồi, đợi lát nữa tập họp với Thủy Linh Nhi rồi ta sẽ đưa 2 người các ngươi vào bí cảnh luôn " - Phá Thiên hai tay lau nước mắt cho Thổ Linh Nhi, một bên nhẹ nhàng cười nói ra.

"Vâng ca ca, ta biết rồi, ta sẽ không khóc nữa, hức, hức." - Thổ Linh Nhi nghe vậy, cái môi mím lại nhịn khóc, liên tục gật đầu.

Một lát sau, Thủy Linh Nhi từ phía phòng tắm bước ra, xuất hiện trước mặt Phá Thiên là một cô gái da trắng như tuyết, mái tóc xanh óng ánh, đôi má chấm đỏ nhẹ, đôi môi nhấp nháy thở ra từng ngụm trọc khí, toát lên một vẻ thanh trần thoát tục. Từng mùi thơm xử nữ tan vào không khí, xông thẳng lên mũi Phá Thiên, khiến hắn trong lòng rỉ máu, hắn thật không muốn phạm pháp, nàng chỉ mới có mười 15, 16 tuổi a

"Tâm kiên định, tâm kiên định, đúng rồi, đọc thơ, ta cần phải đọc thơ để giữ tâm trí kiên định" - Phá Thiên một trán chảy đầy mồ hôi, Thủy Linh Nhi thật như một tiên nữ giáng trần, kiêu xa thoát tục, không vướng một chút bụi trần, làm cho hắn thật muốn kiềm lòng không nổi. Hắn vội suy nghĩ lại một bài thơ ở Địa Cầu mà hắn rất thích, hắn cần phải quên đi

- Bước tới đèo Ngang bóng xế tà

- Cỏ cây chen lá, đá chen hoa

- Lom khom dưới núi, tiều vài chú

- Lác đác bên sông, chợ mấy nhà

- Nhớ nước đau lòng con quốc quốc

- Thương nhà mỏi miệng cái gia gia

- Dừng chân đứng lại, trời non nước

- Một mảnh tình riêng, ta với ta

(Trích: Bà Huyện Thanh Quan")

Hai hơi thở sau khi đọc xong bài thơ, Phá Thiên bắt đầu bình tĩnh lại, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc ngày nào. Nhìn thẳng Thủy Linh Nhi cất cao giọng nói

"Tỷ muội ngươi hiện tại đã đi vào bí cảnh để rèn luyện rồi, chỉ còn lại hai người các ngươi. Các ngươi cũng cần phải vào bí cảnh rèn luyện để nâng cao cảnh giới, như vậy sau này mới có thể ra ngoài xông pha giang hồ được, hiểu ý ta không. Ý ta là có thể muốn làm cái gì thì làm, không bị người ta ức hiếp đó, nói chung là vậy đó, cũng không có gì nhiều, ngươi đừng để ý. Nói tóm lại các ngươi chỉ cần vào bí cảnh tiêu diệt một vài con quái vật xấu xí là được rồi" - Phá Thiên một giọng nói liên tục, hắn đang cố tỏ ra mình bình tĩnh, nhưng càng nói, lại khiến hắn càng mất bình tĩnh, lọt hố a.

"Hi hi, Phá Thiên ca ca, ngươi thật hài hước" - Thủy Linh Nhi một tay che miệng nhìn Phá Thiên cười nhỏ nhẹ.

"Ta kháo, đây là nụ cười khuynh quốc khuynh thành mà giang hồ đồn đại sao. Aiz, không được rồi, ta nhất định, phải bảo vệ nụ cười này" - Dĩ nhiên hơn ba mươi mấy cái xuân xanh, chưa một lần chạm nữ tữ, nhưng nay Phá Thiên con tim lại xao xuyến trước nụ cười của Thủy Linh Nhi, nàng thật quá xinh đẹp, cái thần thái lạnh lùng đó, hắn thật động lòng a.

"E hèm, được rồi không đùa nữa. Ta sẽ mở ra bí cảnh ngay bây giờ, các ngươi chuẩn bị đi. Một năm sau, ta sẽ đến đón các ngươi, nhớ cố gắng tu luyện cho tốt" - Phá Thiên quay mặt lại, tay chắp sau lưng một bộ dáng cao nhân cao cao tại thượng nói ra.

Sau đó, trước mặt Thủy Linh Nhi và Thổ Linh Nhi xuất hiện một vết cắt không gian, bên trong là Bí cảnh rèn luyện mà 3 người trước đã đi vào.

"Các ngươi vào đi, hảo hảo cố gắng sống sót." - Phá Thiên vẫn chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói ra, hắn quyết không thể nhìn Thủy Linh Nhi thêm một khắc nào nữa, nếu muốn gì, phải đợi nàng ít nhất vài năm nữa a, hiện tại thì hắn không muốn bị một đám FBI từ Địa Cầu xuyên không tới bắt tí nào.

"Tạm biệt Phá Thiên ca ca, ngươi nhớ đến thăm chúng ta nhé, ta sẽ nhớ Phá Thiên ca ca lắm " - Thổ Linh Nhi một dạng không muốn xa cách nhìn Phá Thiên không nỡ nói ra. Ngay sau đó, 2 người bắt đầu bước vào trong bí cảnh, biến mất

"Hi hi.." - Ngay sau khi bí cảnh vừa biến mất, bên trong vẫn còn kịp vọng lại giọng cười nhỏ nhẹ của Thủy Linh Nhi, Phá Thiên nghe xong kém một tí thì té ngã xuống đất.

"Thật là một tiểu yêu nghiệt a..."