*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm khuya.
Cha mẹ Thời vốn đã ngủ đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Đi vào là bà nội Thời, vẻ mặt rất âm trầm.
Còn buồn ngủ nhưng khi ba Thời nhìn thấy sắc mặt này của mẹ mình, lập tức tỉnh hồn: “Mẹ, mẹ còn chưa ngủ?”
“Trong nhà có một đứa chuyên gieo họa, mẹ không ngủ được.” Nói xong, bà đi vào.
Đương nhiên ba Thời biết người chuyên gieo họa trong lời bà là ai, lập tức thần sắc trở nên khó nhìn.
“Mẹ...”
“Hơn nửa đêm mẹ tới đây là để thương lượng với bây một chuyện.” Bà lão cắt lời ông, nói: “Không thể tiếp tục nuôi đứa nhỏ này.”
Ba Thời vò đầu, có chút khó xử: “Mẹ, Thời Mộ còn nhỏ, chúng ta không nuôi nó thì ai nuôi...”
Bà nội nói: “Trước khi chết, không phải ông ngoại nó đã để lại tài sản cho nó sao, đủ cho nó sống rồi.”
Ba Thời: “Ông ngoại con bé hành nghề thầy bói thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ để lại một cái phòng dột của người Lê mà thôi, cho không cũng không ai muốn, con biết mẹ có thành kiến với Thời Mộ, dù muốn cho nó tự lập, cũng nên đợi nó trưởng thành hẵng nói...”
Bà nội hừ lạnh: “Đợi nó trưởng thành, nếu nó trưởng thành, cả nhà chúng ta xuống mồ hết cả rồi. Hơn nữa, hộ khẩu của nó toàn ở chỗ ông ngoại nó, lớn như vậy tất cả đều do ông ngoại nuôi, ngược lại con còn làm người tốt nuôi con sói mắt trắng này, người ta không cảm kích con đâu.”
Ba Thời bị lời nói này làm á khẩu không trả lời được.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
“Em đồng ý với mẹ.” Vẫn im lặng, mẹ Thời đột nhiên cất tiếng. “Trước khi ba em chết có gửi cho em một bức thư, trong thư nói trong thân thể Thời Mộ con một con vu cổ, khi con bé trưởng thành thì nó sẽ sống lại chui ra ngoài. Ba nói vốn định năm ngoái sẽ giải quyết chuyện này, nào ngờ...”
Thở dài, bà tiếp tục nói: “Mợ của em đã bị cổ độc hại chết, em đã thấy thứ này nhiều tà tính, cho nên em không thể để nó thương tổn Lê tử và Dung Dung được.”
Bà sinh ra ở đất Miêu Cương vu cổ, vả lại cực kỳ sợ hãi cố hương, đương nhiên, cũng sợ Thời Mộ mà bà mang thai mười tháng sinh ra.
Đến nay mẹ Thời vẫn nhớ đêm cô bé ra đời, mặt trăng đỏ nghênh đón, hoa cỏ khô héo, tiếng khóc của cô kèm theo mưa sa sấm chớp, tựa như ma quỷ giáng sinh.
Ba Thời im lặng, ánh mắt giãy giụa hồi lâu, rốt cuộc gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Thời Mộ bị gọi vào phòng khách. Hôm nay là thứ bảy, Thời Lê và Thời Dung đã đi chơi rồi, cha mẹ trong nhà cũng không đến công ty. Họ sóng vai ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm trọng.
Nhìn mái đầu cua Thời Mộ vừa xén đi trông chẳng khác Thời Lê là bao, bà nội Thời đầu tiên là sửng sốt, sau đó “xùy”, nói lầm bầm: “Cho dù mày cạo đầu thành thằng nhóc, cũng không thể thay thế được anh Lê tử của mày.”
Nghĩ đến gương mặt tái nhợt của người anh sinh đôi kia, Thời Mộ bĩu môi, sẵng giọng nói: “Con cũng chẳng hiếm lạ cái tên ma bệnh đó.”
Lời đâm chọt này làm bà nội đau đớn.
“Là vì ai hả? Mày chính là một đứa gieo họa, yêu quái! Nếu là thời xưa thì mày bị đã bị thiêu cháy đến chết để tế trời rồi!!”
Nét mặt Thời Mộ không vui không buồn, như thể không nghe thấy bà ta đang nói gì, ngồi xuống rất tùy ý, còn thuận tay cầm một quả táo.
Thái độ bình chân như vại này của cô trong nháy mắt khiến bà nội càng tức giận hơn.
Bà nội Thời vốn không thích đứa con dâu kia, cảm thấy người của dân tộc Lê tà khí, sau lại sinh được con trai, cũng không so đo nữa, nào ngờ đồng thời còn mang đến một tai họa như vậy.
“Mẹ, mẹ bớt tranh cãi tí đi.” Ba Thời vốn ít nói cuối cùng mở miệng.
Bà cụ trợn mắt nhìn Thời Mộ, hai tay khoanh trước ngực, lại ngồi xuống.
Ông nhìn về phía Thời Mộ, giọng nói bình tĩnh: “Gọi con xuống, là có chuyện muốn nói với con.”
“Ngày hôm qua ý của Phó tổng rất rõ ràng rồi, xảy ra chuyện này, con không thể tiếp tục học tại Nhất Trung nữa, huống chi... con cũng không lo học hành.”
Nhất Trung là trường trung học trọng điểm của thành phố, hai đứa con kia đều dựa vào bản lĩnh mà thi vào, chỉ có Thời Mộ là được ông tốn tiền ráng lấp vào, vốn nghĩ dù không thành người tài thì cũng có thể lấy được tấm bằng. Không ngờ Thời Mộ không phải đánh nhau cúp tiết thì sẽ cùng đủ loại hạng người trà trộn vào quán bar.
Trường học gọi vô số cuộc điện thoại tới cho ông, sau khi chuyện thuê phòng kia bị khui ra, e là cô không thể tiếp tục ở lại Nhất Trung được rồi.
“Thành phố bên cạnh hình như có một trường kỹ thuật, con xem...”
Đang cúi đầu nghịch quả táo, mi mắt Thời Mộ run lên, cô nửa ngước mắt, cười.
“Không cần.”
“Cái gì?”
“Con nói không cần.” Thời Mộ để quả táo xuống, chống hông. “Cho con mười lăm vạn, con lập tức đi ngay.”
Mười, mười lăm vạn?
Cả nhà đều ngây ngẩn.
Bà cụ hoàn hồn trước tiên: “Mày là thổ phỉ sao? Há mồm đòi mười lăm vạn!”
Thời Mộ bắt chéo hai chân, cười híp mắt: “Bởi vì con không phải, cho nên chỉ đòi mọi người mười lăm vạn.”
“Mày...”
Thời Mộ hoàn toàn không cho họ cơ hội mở miệng: “Mười mấy năm qua, mọi người chẳng quan tâm con, không hoàn thành tốt nghĩa vụ nuôi dưỡng, càng không cho ông ngoại con một phân tiền. Còn một năm nữa là xem như con đủ tuổi trưởng thành, tính cả trước kia thêm tương lai một năm sau, mười lăm vạn không quá đáng nhỉ?”
Cô cười giễu cợt: “Mười lăm vạn đối với các người mà nói chẳng qua chỉ bằng tiền một khóa học đàn piano của Thời Lê thôi, ngay cả chút tiền này cũng không nỡ cho con đúng không?”
Nghe thế, ba Thời xấu hổ cúi đầu.
“Được, ba cho con. Cuối tuần sau, ba sẽ chuẩn bị tiền và làm thủ tục nghỉ học cho con, mấy ngày nay con cứ ở nhà đi.”
“Con không để mọi người ngột ngạt đâu, trước cứ cho con một vạn, con ra ngoài khách sạn ở, chờ ba chuẩn bị xong rồi, cứ gọi điện thoại cho con, con tới lấy là được.” Nói xong, chìa tay ra trước mặt ba Thời.
Ông nhăn mày, không để ý ánh mắt vợ, từ trong ví rút ra một tấm thẻ đưa tới: “Cái này vừa lúc hơn một vạn, mật mã là sinh nhật con và Thời Lê, con cầm xài đi.”
Thời Mộ nhận lấy thẻ, gọn gàng linh hoạt rời đi.
Nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu sái kia, mẹ Thời khẽ cắn răng, hung hăng nhéo ông một cái: “Em nói anh cho nó tiền làm gì? Anh không nhìn cái con tai họa kia đang muốn hút máu anh hay sao?”
Bà Thời có chút phiền não: “Có ai gọi con mình là đồ tai họa như em không, em chú ý một chút.”
“Em chú ý cái gì?” Nước mắt