Chương 7: Cự Tuyệt

Biểu cảm trên gương mặt của Tưởng Viện hơi cứng lại, không phải cô ta không nhìn ra Thiệu Chính Đông là đang đối xử với mình cho có lệ mà thôi, ngay cả một chút kiên nhẫn trên gương mặt hắn còn chẳng có. Trong lòng cô ta có chút hụt hẫng nhưng vẫn cực lực duy trì mỉm cười trên khuôn mặt, lời nói càng thêm mềm nhẹ dịu ngoan.

Cô nói xin lỗi: “Xem tôi này, nói chuyện cùng với anh lâu như vậy thiếu chút nữa quên mất anh còn đang bận việc, thực xin lỗi vì đã làm trì hoãn thời gian hiện tại của anh . Anh đi làm việc trước đi, khi nào anh có thời gian rảnh tôi sẽ tìm anh tiếp để học hỏi xem tôi nên nỗ lực như thế nào để trở thành một đồng chí tốt.”

Nhìn bộ dáng cười nói vui vẻ của người con gái trước mặt mình, Thiệu Chính Đông nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì, cô gái này thật kì lạ, tự nhiên hôm nay không những không tỏ thái độ với hắn mà còn rất dễ nói chuyện ?

Bất quá cũng không thể duỗi tay đánh người có gương mặt tươi cười được, hắn lãnh đạm đáp một tiếng, không tiếp tục lãng phí thời gian cùng Tưởng Viện nói chuyện nữa, trực tiếp đi xuống dưới ruộng mạ.

Thiệu Chính Đông đến đây để chọn mạ đem đi cấy.

Năm nay đội sản xuất muốn cấy vụ lúa sớm, mạ đều tập trung vào một nơi ở trong ruộng, trong khi đó lại yêu cầu chia nhỏ từng cụm mạ để cắm xuống ruộng bùn, vì vậy Thiệu Chính Đông một mình đi sang phía bên này có lẽ là để chọn và lấy mạ sau đó tiếp tục đi cấy mạ rồi.

Hắn đem một đám mạ từ trong ruộng nhặt lên, sau đó dùng thân cây bồ quỳ cột chắc lại, dùng chút sức rũ nước bùn và xử lý qua rễ mạ rồi mới bỏ vào trong cái sọt của mình.

Hắn chỉ lo vùi đầu làm việc, hoàn toàn không để ý đến sự dị thường của người phụ nữ đứng phía sau.

Tưởng Viện đứng đến cứng người ở trên bờ ruộng, hai tay đặt song song hai bên đùi không tự giác nắm thành hai nắm đấm thật chặt. Cô ta cố chấp nhìn chằm chằm về phía Thiệu Chính Đông, dùng sức hít một hơi thật sâu, nắm tay buông ra, một lần nữa giương lên gương mặt tươi cười rồi cũng theo xuống ruộng với Thiệu Chính Đông.

“Tôi đến giúp anh.”

“Không cần.”

Cho dù nghe được lời Thiệu Chính Đông lãnh đạm cự tuyệt, Tưởng Viện vẫn ngang ngạnh giúp hắn đem mạ nhặt được cho vào trong sọt.

Thiệu Chính Đông không tỏ vẻ gì, lần này chỉ làm việc của chính mình, cũng không thèm quản xem cô ta lại làm cái gì nữa.

Mạ rất nhanh được bỏ vào trong đầy hai cái sọt lớn.

Mặc dù làm việc ở ruộng mạ bên kia nhưng Trương Quả Quả vẫn không quên trộm chú ý đến tình huống bên này, thấy Thiệu Chính Đông cầm lấy đòn gánh đem hai cái sọt mạ lớn vững vàng gánh trên vai, cô ấy không khỏi cảm thán: “Thiệu Chính Đông như vậy cũng thật lợi hại, cái sọt để nhiều mạ như vậy, vậy mà hắn không để người khác hỗ trợ mình, một mình gánh toàn bộ chỗ đó.”

Nhan Khê nghe vậy cũng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, điểm này cô cũng nghĩ giống như vậy.

Nhớ tới trước kia đi siêu thị mua quả dưa hấu nặng 20 cân, cô chỉ có thể ôm đứng bất động, có khi còn làm dưa hấu rơi bộp xuống đất, hiện tại trái ngược với người ta, cô không khỏi có chút xấu hổ.

Hai cái sọt mạ lớn kia chắc cũng ít nhất hơn 100 cân nhỉ?

Sức lực giữa nam và nữ có khoảng cách thật là xa.

Lại nhìn Thiệu Chính Đông chọn một động tác gánh nặng, cô cơ hồ có thể cảm giác được cơ bắp rắn chắc trên người hắn đang căng chặt, cả cơ thể cường tráng dường như ẩn chứa một sức lực lớn vô cùng.

Bất quá đáng tiếc, thời điểm Thiệu Chính Đông ở ruộng nhặt mạ đều luôn quay lưng về phía cô, vì vậy đến cuối cùng cô vẫn chưa nhìn rõ khuôn mặt của hắn được.

“Quả Quả, chúng ta cũng làm việc nhanh lên.”

“Được.”

Hai người quyết định nâng cao sức lực của mình vào công việc, cũng không rảnh nói chuyện nữa, động tác nhanh nhẹn bắt đầu làm việc giống như mọi khi.

Chỉ có Tưởng Viện như cũ đứng bất động ở nơi đó, hồi lâu nhìn bóng dáng Thiệu Chính Đông càng đi càng xa, biểu cảm phức tạp trong ánh mắt kia khiến người khác không thể nhìn thấu toàn bộ.

(Vui lòng ủng hộ truyện tại web truyenyy.vip. Trân trọng!)