Chương 2: Tưởng Viện đổi tính ?

Mọi người sống ở thời đại này đều vô cùng chất phác và chân thành, Nhan Khê biết Trương Quả Quả thật tâm muốn mình tốt, vì vậy mà cô cũng rất yêu thích cô nàng hồn nhiên đáng yêu này.

“Cơm sáng sắp nấu xong rồi sao?” Nhan Khê đã ngửi thấy được mùi hương thơm của cơm, cô lại nhìn đến cái nắp nồi nhỏ màu đen đậy bên trên, nắp nồi bên cạnh cũng tỏa ra một luồng khí, khí ở trong nồi cũng bay bổng phát tán ra xung quanh.

Trương Quả Quả kêu một tiếng, mở nắp nồi nhìn một chút, “ Thêm củi lửa rồi đợi một chút là nấu xong.” Dứt lời, cô lại ngồi xổm trước bếp đất cho thêm 2 thanh củi.

Trong lúc đang đợi cơm chín, hai người lại cùng nhau bát quái (hóng chuyện).

Trước tiên Trương Quả Quả thăm dò xem xét hướng đi ra cửa nhà ăn, phát hiện bên ngoài không có ai, cô mới tiến lại gần Nhan Khê nhỏ giọng hỏi : “Vừa rồi cậu gặp Tưởng Viện sao?”

“Ừ.” Nhan Khê gật gật đầu.

“ Cậu cảm thấy hôm nay cô ta có chút kì quái không ?” Trương Quả Quả tiếp tục hỏi.

“Làm sao vậy?” Nhan Khê tò mò.

Trương Quả Quả nhăn cái mũi lại, vẻ mặt có chút vi diệu, thở dài một hơi, rồi mới nói: “ Hẳn là cậu không biết rồi, hôm qua ở ký túc xá hơn nửa đêm vốn dĩ mọi người đang ngủ ngon, không hiểu sao Tưởng Viện bị cái gì kích thích đột nhiên khóc rống lên, hết khóc lại cười, mọi người còn tưởng cô ta bị điên thật rồi, thiếu chút nữa đều bị dọa cho sợ chết khiếp.”

Nhan Khê nghiêng đầu nhìn cô: “Nửa đêm hôm qua ?”

Trương Quả Quả gật gật đầu: “Đúng vậy. Lúc ấy tớ còn đang mơ thấy tớ được ăn móng heo, cứ như vậy bị cô ta làm thức giấc, móng heo của tớ một cái cũng không có.”

Nhìn dáng vẻ ủy khuất có chút đáng yêu kia của cô, Nhan Khê cảm thấy có chút buồn cười.

Cô nàng này đúng là nhỏ tham ăn.

“ Còn nữa , sáng hôm nay tớ đang nói chuyện với cô ta, vậy mà một câu cô ta cũng không thèm nói với tớ. Ánh mắt cô ta nhìn tớ cũng kì quái, cảm giác cô ta đang nhìn tớ giống như một kẻ đáng thương vậy, không lẽ tớ lớn lên trông khó coi vậy sao ?” Trương Quả Quả bất mãn chu miệng lên còn nói thầm một câu: “Không biết rốt cuộc cô ta bị làm sao, mong là cô ta có thể nhanh chóng khôi phục lại bình thường.”

Nửa đêm hôm qua mọi người trong ký túc xá bị ồn ào đến không ngủ được, nếu đêm nay Tưởng Viện lại nổi điên có khi cô chịu không nổi mất.

Hiểu biết của Nhan Khê về Tưởng Viện không nhiều nên cô không dám nói cái gì cả. Hơn nữa nếu lấy ra kí ức còn lại của nguyên chủ thì ấn tượng của cô đối với Tưởng Viện cực kỳ mơ hồ , ngày thường cũng chỉ là cùng nhau ăn cơm cùng nhau làm công, thật ra chẳng có tiếp xúc gì cả, lâu như vậy cho đến tận giờ đều không có nói quá vài câu.

Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang một loạt tiếng bước chân.

Là Tưởng Viện đã mang nước trở lại.

Trương Quả Quả nhìn Nhan Khê chớp mắt vài cái, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, câu chuyện cứ như vậy liền ngưng.

Tưởng Viện bước vào trong nhìn thoáng qua hai người, vẫn như cũ không nói câu nào với bọn cô.

Cơm sáng được nấu chín nhanh chóng, thanh niên trí thức đều đang tập trung lại chờ ăn cơm, bàn trong nhà ăn là dùng hai tấm ván gỗ dài ghép lại. Khi ăn cơm, nam ngồi một bên nữ ngồi một bên.

Nghe nói hôm qua Nhan Khê bị bệnh, có không ít thanh niên trí thức đều tỏ vẻ quan tâm. Nhan Khê cũng mỉm cười cảm ơn bọn họ.

Nhà chính bên này đang ăn cơm, Chu Lệ Văn tỏ thái độ xụ mặt, bát cơm cùng đôi đũa trong tay bị cô ta dùng sức đánh xuống, phát ra âm thanh không nhỏ.

Có nam thanh niên trí thức thấy sắc mặt cô ta xụ xuống, không biết tình huống như thế nào, liền nói đùa : “ Đồng chí Chu Lệ Văn, đêm qua cô không ngủ ngon à, sao buổi sáng hôm nay lại tức giận như vậy ?”

Ai ngờ Chu Lệ Văn vừa nghe lời này sắc mặt lại trở nên càng khó nhìn, “ Không phải là đều tại người nào đó đang nửa đêm nửa hôm tự nhiên nổi điên như đứa bị tâm thần, hết khóc rồi cười khiến mọi người đêm qua ai cũng ngủ không ngon hay sao.”

Cô ta lạnh lùng liếc mắt đến chỗ Tưởng Viện đang ngồi, lời này đang ám chỉ ai không cần nói cũng biết.

Mặt cô lạnh lùng nói: “ Hôm nay tại đây tôi muốn nói lời này, về sau nếu buổi tối ai mà không ngủ được rồi tự nhiên lại nổi điên thì cút khỏi ký túc xá cho tôi, tôi không chấp nhận ở chung với loại người có tật xấu như vậy.”

Mọi người không nghĩ tới Chu Lệ Văn sẽ không nhịn được mà nói ra lời này trước mặt mọi người nên không khỏi có chút xấu hổ. Cuối cùng vẫn là nam thanh niên trí thức nói đùa vừa nãy ra mặt hòa giải, cười gượng khuyên bảo Chu Lệ Văn bình tĩnh.

Nhưng đương sự Tưởng Viện lại coi như không có việc gì, trước sau ngồi ở trong góc lẳng lặng ăn cơm, đầu không thèm ngẩng lên.

Những người khác thấy vậy liền cảm thấy kỳ lạ.

Có thể là bởi vì tính cách không hợp, từ trước đến nay Chu Lệ Văn và Tưởng Viện luôn đối phó lẫn nhau, lúc nào nhìn nhau cũng không thuận mắt, mâu thuẫn giữa hai người không nhỏ, lâu lâu lại dấy lên một trận ầm ĩ lớn.

Chu Lệ Văn là người mồm mép lợi hại, nhưng Tưởng Viện cũng không dễ chọc, chỉ cần mỗi lần hai người cãi nhau thì đều sẽ không ngơi miệng. Mấy người bọn họ cũng đã sớm thấy quen cái cảnh hai người cả ngày cãi nhau tới lui như vậy rồi.

Vừa rồi Chu Lệ Văn chỉ thiếu không chỉ tay thẳng mặt Tưởng Viện mắng, mọi người vốn tưởng rằng Tưởng Viện nhất định không chịu thua mà sẽ mắng ngược lại, ai ngờ lần này cô ta lại nhịn được xuống.

Không thấy Tưởng Viện chỉ vào mũi Chu Lệ Văn chửi ầm lên, những người khác đột nhiên thấy có chút không quen.

Kỳ lạ, hôm nay Tưởng Viện an tĩnh như vậy, chẳng lẽ là đổi tính?