Edit: Mây Mỉm Cười (fb)
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thiệu Chính Nam lại tràn đầy áy náy.
Nhưng Thiệu Chính Đông đã bày tỏ thái độ, Thiệu Chính Nam cũng không thể ép buộc được.
Cơm nước xong, hắn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó đi tắm rồi lên giường nghỉ ngơi.
Trước khi đi ngủ, Thiệu Chính Đông sang phòng bên cạnh nhìn Thiệu Chính Bắc, thấy hơi thở của người đang ngủ trên giường ổn định không có gì khác thường, lúc này hắn mới yên tâm đóng cửa lại rồi trở về phòng.
Cái gọi là con nhà nghèo phải gánh vác gia đình sớm, Thiệu Chính Đông từ nhỏ đã phải ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác, khi lớn lên hắn cũng ngày càng thành thục và ổn trọng hơn rất nhiều.
Là con cả trong nhà, trên vai hắn gánh toàn bộ trọng trách gia đình. Khi còn bé, mỗi ngày hắn chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có cái ăn và làm sao để nuôi lớn hai đứa em của mình. Đến khi lớn lên, mỗi ngày hắn lại nghĩ làm thế nào để người trong nhà được ăn no mặc ấm, rồi phải làm gì để đi khám bệnh, mua thuốc và mua đồ ăn ngon cho các em.
Bây giờ hắn đã ngoài hai mươi, tuổi này đúng thật là đã nên kết hôn từ sớm, gần nhà hắn có một bà cô thấy hắn sống không quá dễ dàng, có tâm muốn giúp đỡ hắn chuyện mai mối. Nhưng hiện tại hắn chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ cách để gia đình mình có một cuộc sống ngày càng tốt hơn, vì vậy hắn chưa từng nghĩ nhiều hay quá để tâm đến chuyện kết hôn sinh con.
Về phần Tưởng Viện……
Gần đây vị này có mấy hành vi khiến người ta rất khó hiểu, hôm nay cô còn đưa đồ ăn cho hắn, nhưng hắn cũng không muốn thăm dò mục đích cô làm vậy rốt cuộc vì cái gì. Chỉ hy vọng cô có thể hiểu ý của hắn, về sau không cần đi tìm hắn nữa, nếu không cô sẽ gặp phải một số lời đàm tiếu không hay.
…....
Sau khi Nhan Khê đã thích ứng với công việc ruộng mạ được vài hôm thì cuối cùng cô đã được thay đổi địa điểm.
Công việc mới được giao là cấy lúa.
Nhan Khê cảm thấy việc này khá thú vị, tuy cô chưa làm bao giờ nhưng cô cảm thấy việc này tốt hơn so với việc rút mạ dưới ruộng. Mấy ngày nay lòng bàn tay và các đốt ngón tay của cô nóng rát vô cùng đau, cô lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì đôi tay của cô sẽ phế mất.
Chỉ là lần này cô đã vui vẻ quá sớm, không nghĩ tới mình lại xui xẻo đến vậy, còn chưa kịp gieo trồng đã ngã xuống ruộng.
Nhan Khê bị đẩy ngã khi đứng trên bờ ruộng, lúc đó cô đang cúi người xắn ống quần chuẩn bị xuống ruộng thì cảm thấy có người dùng tay đẩy cô, cứ như vậy cô bị trượt chân rồi ngã.
Ruộng cấy lúa của đội sản xuất là ruộng nước, ruộng cày không chỉ có nước mà còn có bùn nên nếu bị ngã thì cả người sẽ bị ngập trong bùn.
Tình cờ Trương Quả Quả đi theo người khác để lấy mạ nên đi qua chỗ này, vừa lúc quay lưng lại liền thấy cảnh tượng Nhan Khê đang đứng trong mương dùng nước rủa sạch bùn đất trên người, cô ấy không khỏi kinh hãi: “Nhan Khê, sao cả người cậu lại dính nhiều bùn vậy?”
Nhan Khê chỉ nói rằng mình vô tình bị ngã xuống ruộng. Lúc ấy, phía sau cô có mấy người đứng, cô cũng không nhìn rõ ai là người đẩy mình, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt (2), nên cô không thể nói ra được.
(2): Ngậm bồ hòn làm ngọt (Nghĩa bóng): Trong lòng nhẫn nhục chịu đựng đắng cay nhưng vẻ bên ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
Nhưng tính đi tính lại chắc chắn trong đám nữ thanh niên trí thức kia phải có một người dám ra tay, chỉ là cô cũng không rõ rốt cuộc người đó có thù oán sâu nặng với bản thân cô như thế nào mới khiến người đó hạ thủ độc ác như vậy.
Nhan Khê thật sự không thoải mái, hiện tại cũng không thể trở về để thay quần áo, cánh đồng cách thôn quá xa, đi đi lại lại vô cùng lãng phí thời gian, hơn nữa cũng không có biện pháp chú ý nhiều như vậy, cho nên cô chỉ có thể nhịn.
Chậc, thật là muốn mệnh.
Trương Quả Quả muốn đi giúp cô rửa sạch bụi bẩn trên mặt, kết quả càng rửa mặt cô càng đen, cô ấy không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Được, ngay cả cậu cũng cười tớ.” Nhan Khê dùng ngón tay búng trán cô bạn thân.
Trương Quả Quả thực sự muốn kìm nén, nhưng cuối cùng không thể kìm nén được nữa, phải bật cười thành tiếng: “Nhan Khê à, tớ nhìn cậu thấy buồn cười lắm, tớ hỏi cậu sao nay cậu lại xui xẻo như vậy chứ?”
Nhan Khê mặt mày ủ rũ đến mốc meo, lắc đầu thở dài: “Nói nhiều đều là nước mắt và niềm đau.”
Tiếng cười của Trương Quả Quả lớn vô cùng, đến nỗi Tưởng Viện đang cấy lúa ở ruộng bên cạnh cũng nghe thấy, cô ngẩng đàu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy hai cô gái không biết đang nói cái gì mà khuôn mặt của cả hai đều cười rất vui vẻ khiến cô không khỏi khẽ hừ một tiếng.
Đó có phải đồ ngốc không cơ chứ? Vừa mới bị đẩy ngã xuống ruộng mã vẫn có thể cười được, thật không hiểu có cái gì buồn cười nữa.
Tưởng Viện tình cờ nhìn thấy người đứng sau đẩy Nhan Khê xuống ruộng, cô nhìn thấy nhưng cũng không định ra mặt xen vào chuyện của người ta.
Tưởng Viện cười nhạo liên tục, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người đứng cách đó không xa, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ đồng tình thương hại.
Dựa theo quỹ đạo của đời trước, vận mệnh của hai người trước mắt không được tốt lắm.
Cô nhớ một trong hai người kia bị đám du thủ du thực ở trong đội sản xuất cưỡng hiếp rồi sau đó trở thành người điên, mãi đến tận khi có quy định ban xuống rằng thanh niên trí thức được quay trở về thành phố, lúc đó người kia mới được gia đình đưa đón quay trở về nhà. Mà người còn lại thì…..
Ha, cũng chẳng tốt hơn là bao.
Tác giả có lời muốn nói:
Quả Quả: Nhan Khê, tớ nghe ai đó nói trong tương lai chũng ta sẽ gặp khó khăn
Nhan Khê sờ cằm: Tớ thấy tác giả không nên làm mẹ kế
Tưởng Viện: Hoá ra hai người không phải kẻ ngu ngốc!