Edit: Mây Mỉm Cười
Nhan Khê cười, đúng là nhỏ ham ăn mà.
Cô không nhịn được bèn trêu đùa: “Mới có một chén mì thịt bò mà cậu đã thoả mãn rồi sao? Tốt xấu gì tụi mình đến nơi cũng phải ăn một bữa tiệc thịt cá thật lớn chứ.”
Trương Quả Quả ngại ngùng, “Bữa tiệc thịt cá lớn quá đắt…..”
Lúc này Nhan Khê mới nhớ tới trong người mình chỉ có một đồng ba mươi tám xu. Quá nghèo. Sợ rằng số tiền này còn không đủ cho một chuyến đi vào thành và về đội sản xuất đâu.
Nhan Khê đành phải an ủi Quả Quả: “Chẳng sao cả, nếu vào thành mà không ăn được bữa cá lớn thì tụi mình chờ đến lần sau là được. Lúc đó tụi mình còn có thể đi đến chợ mua mấy cái bánh bao thịt ngon ngon rồi mang về ăn nữa.”
Quả Quả: “……”
…
Tuy từ đây đến thành phố không quá xa nhưng phương tiện giao thông lại không thuận tiện cho lắm, mỗi ngày chỉ chở 2 chuyến xe, một chuyến chở đi vào buổi sáng, một chuyến chở về vào buổi chiều.
Buổi chiều Tưởng Viện quay trở về đội sản xuất, đúng thời điểm nhóm thanh niên trí thức đi làm về. Mọi người nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tưởng Viện, có vẻ hôm nay tâm tình cô ấy không tồi, có lẽ chuyến đi vào thành lần này thu hoạch không nhỏ.
Đến bữa tối, mọi người lại không thấy Tưởng Viện đâu, có người nói nhìn thấy cô cầm thứ gì đó đi ra ngoài rồi, đi đâu thì người đó không có hỏi, ngược lại có một số thanh niên trí thức nữ tò mò cô vào thành mua cái gì rồi mới trở về đội.
“Thiệu Chính Đông.”
Không ai nghĩ đến Tưởng Viện lại đi tìm Thiệu Chính Đông, ngay cả bản thân Thiệu Chính Đông cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Thiệu Chính Đông không kết thúc công việc sớm như mọi người, hắn còn phải làm việc buổi tối. Tưởng Viện biết tầm này chủ yếu hắn làm việc ở trong chuồng bò, vì vậy cô trực tiếp đi đến đây.
Kết quả, hắn đúng là ở nơi này.
Hôm nay Tưởng Viện vào thành nên cô ý trang điểm một phen, mặc đồ vô cùng xinh đẹp. Nhưng chuồng bò bên này lại rất bẩn thỉu, thối hoắc.
Đứng trước mặt Thiệu Chính Đông, Tưởng Viện không hề tỏ ra ghét bỏ, ngược lại còn cười hỏi: “Thiệu Chính Đông, anh có bận không?”
Khi Thiệu Chính Đông nhìn thấy người đó là cô, hắn cau mày. Hắn chỉ liếc cô một cái rồi lại tiếp tục làm việc, dường như không phát hiện ra hôm nay cô có gì khác biệt, thái độ vẫn lãnh đạm như cũ: “Đồng chí Tưởng có việc?”
Tưởng Viện cầm trong tay một túi giấy, đưa cho Thiệu Chính Đông, “Đây, cái này cho anh.”
Thiệu Chính Đông liếc nhìn túi giấy, cau mày không nói gì, cũng không đưa tay nhận lấy.
Tưởng Viện nhìn ra nghi hoặc của hắn, lại cười nói: “Hôm nay tôi đi thành phố, đây là một ít đồ ăn vặt tôi cố ý mua cho anh, anh mau cầm lấy.”
Thiệu Chính Đông nghe vậy càng nhíu chặt mày, mặt không chút biểu cảm nhìn cô, thằng thừng từ chối: “Không cần, đồng chí Tưởng tự giữ lấy mà ăn.”
“Nhưng đây là tôi……”
“Tôi còn phải làm việc, mời đồng chí Tưởng nhường chỗ.”
Tưởng Viện giật mình, bước sang bên cạnh hai bước, lại theo sát sau lưng Thiệu Chính Đông, muốn thuyết phục anh lần nữa.
Cô vẫn nhớ rõ khẩu vị của Thiệu Chính Đông, biết anh thích ăn cái này nên hôm nay lên thành phố cô không chút do dự mà trực tiếp mua luôn.
Đây là ý tốt của cô, nhưng Thiệu Chính Đông lại không nhận.
“Nếu đồng chí Tưởng không có việc thì đi đi, chỗ này rất là bẩn, không thích hợp cho cô tiếp tục ở đây, nếu muốn đi chơi thì cô nên chọn chỗ khác mà đến.”
“Tôi không đến đây để chơi, thực ra tôi……” Tưởng Viện phát hiện Thiệu Chính Đông hình như đã hiểu lầm ý của cô nên muốn giải thích với hắn, chỉ là khi đối mặt với vẻ mặt lạnh nhạt của Thiệu Chính Đông, cô lại không thốt ra được lời nào.
Thiệu Chính Đông không thèm để ý đến cô và tiếp tục làm việc của mình, như thể cô vốn không tồn tại ở đây vậy.
Tưởng Viện mím môi nhìn bóng dáng bận rộn của Thiệu Chính Đông, đáy mắt hiện lên một tia u oán, còn có một tia cảm xúc phức tạp khó giải thích được.
Cô đột nhiên cúi đầu thở dài, những bất mãn vừa rồi lại chuyển hoá thành cảm giác mất mát thất vọng.
Nghĩ tới thời gian hiện tại của kiếp trước, bô dáng của Thiệu Chính Đông cũng như bây giờ, đối với ai cũng không lộ ra một chút biểu cảm.
Thành thật mà nói, đời trước quan hệ giữa cô và Thiệu Chính Đông có phát sinh chuyển biến chính là sau khi em trai của hắn chết.
Tính toán thời gian, cũng sắp đến lúc Thiệu Chính Bắc xảy ra chuyện ấy.
Tưởng Viện nắm chặt tay, cố nén oán hận trong lòng, ánh mắt nhìn Thiệu Chính Đông càng trở nên kiên định.
Không sao cả, cô có thể chờ được!
Tác giả có lời muôn nói:
Nam chính: Lâu như vậy vẫn chưa có cơ hội lộ diện →_→
Thiệu Chính Bắc: Vẫn có người mong tui chết sớm T_T
Nam chính: Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể làm nam chính →_→