Bà cụ Đường khóe miệng giật một cái, lười so đo với con bé chết tiệt kia, toàn bộ hỏa lực bắn về phía Hà Quốc Khánh cùng Liễu Tịnh Lan, dựa vào công lực mắng chửi vô địch thôn của bà, tổ tông mười tám đời Hà gia Dương gia Liễu gia đều bị bà cụ đào ra để mắng.
"Chó còn. . . Heo còn biết xấu hổ hơn các người, không phải trộm người chính là trộm đồ, chị em các người lớn lên ở trong kỷ viện hả? Còn có anh cái con cóc này, vai không thể gánh, tay không thể nâng, phế vật vô dụng, mặt mũi ở đâu ra đòi cưới cháu gái của tôi? Heo mẹ sinh mười tám lần cũng không gả anh!"
Bà cụ Đường hỏa lực bừng bừng, phong thái năm đó không giảm, hơn nữa còn rất tinh ý tránh chó đi, tránh bị Đường Niệm Niệm uốn nắn lần nữa.
Đại đội trưởng rốt cục cũng lên tiếng: "Bắt đầu làm việc, đừng đứng hết ở chỗ này, nhanh!"
Các thôn dân lưu luyến không rời, vở kịch đặc sắc như vậy còn chưa nhìn đủ mà!
"Bác ba, Dương Hồng Linh cố ý đẩy cháu rơi xuống sông, hại cháu phát sốt suýt chết, hiện tại còn toàn thân bất lực, đau đầu não trướng, cô ta phải đền tiền thuốc men cùng tiền chữa trị cho cháu, một trăm đồng!"
Tiếng nói của Đường Niệm Niệm rất lớn, vừa nãy đánh người tốn nhiều khí lực như vậy, phải ăn ngon bồi bổ một chút.
Cô muốn ăn thịt!
Thịt kho tàu, giò lớn, bún thịt, thịt hầm. . . Tất cả đều muốn ăn!
"Tô không có đẩy, tô trượt. . ."
Dương Hồng Linh chết không thừa nhận, nói chuyện còn ú ớ.
Đường Niệm Niệm lười động tay nữa, có một trăm đồng này, bà cụ Đường và mẹ nuôi của cô Từ Kim Phượng khẳng định sẽ dốc hết toàn lực đòi nợ.
"Trượt con mẹ cô, cô chính là cố ý, đáng thương Niệm Niệm nhà tôi sốt tới 50 độ, suýt chút đi tây thiên, nhìn khuôn mặt nhỏ này của con bé xem, còn trắng hơn cả người chết, đều là cô hại, bồi thường tiền!"
Bà cụ Đường trung khí mười phần mà mắng.
Con dâu Từ Kim Phượng nói theo, mắng khó nghe hơn, mặc dù quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, nhưng đối ngoại, nhất là vấn đề đòi nợ, mẹ chồng nàng dâu tuyệt đối đoàn kết một lòng.
Các thôn dân yên lặng nhìn về phía Đường Niệm Niệm hồng quang đầy mặt, tràn đầy sức sống, không lên tiếng.
Nên nói không nên nói đều để mẹ chồng nàng dâu hai người này nói, bọn họ vẫn ngậm miệng thì hơn.
Từ Kim Phượng đè bả vai Dương Hồng Linh, lắc trái lắc phải, tựa như Nhĩ Khang lắc Tử Vi, "Trả tiền, cái đồ giày rách không biết xấu hổ nhà cô, lấy ra một trăm đồng đây!"
"Tô. . . Tô đưa, đừng lắc!"
Dương Hồng Linh khuất phục dưới uy phong của mẹ chồng nàng dâu hai người, đồng ý bồi thường tiền.
Nhưng trên thân cô ta không có tiền, cho nên ——
"Tịnh Lan, em đưa cho bọn họ giúp chị trước đi!"
Dương Hồng Linh nhìn về phía em họ, giọng điệu đương nhiên, Liễu Tịnh Lan tức giận, hồ lô ngọc bảo bối đã không còn, lòng của cô ta còn khó chịu hơn bị móc một khối thịt lớn, ả ngu xuẩn này còn muốn cô ta lấy ra một trăm đồng, trên người cô ta tổng cộng cũng chỉ có năm trăm đồng.
Liễu Tịnh Lan cũng không biết làm sao, từ lúc hồ lô ngọc bị cướp đi, trong nội tâm cô ta trống trải, phảng phất như đã mất đi thứ vô cùng vô cùng quan trọng, cô ta rất muốn cướp trở về, nhưng đối mặt với toàn bộ thôn dân, cô ta không có lá gan này.
Về sau cô ta lại nghĩ biện pháp lấy lại, ngọc hồ lô này tuyệt đối không thể rơi vào tay Đường Niệm Niệm.
Hồ lô ngọc có thể khiến người ta càng ngày càng đẹp, Đường Niệm Niệm vốn đã xinh đẹp, có hồ lô ngọc như hổ thêm cánh, Chu Tư Nhân cuối năm sẽ tới, nói không chừng lại sẽ yêu con bé kia.
Cô ta phải nghĩ biện pháp lấy lại hồ lô ngọc trước khi Chu Tư Nhân tới.
Liễu Tịnh Lan lấy ra một trăm đồng, bà cụ Đường tiến lên muốn lấy, Đường Niệm Niệm nhanh hơn bà ấy, nhét mười tờ tiền vào trong túi, cô nhếch miệng cười với bà cụ Đường: "Về nhà sẽ đưa cho bà."
Bà cụ Đường hậm hực hừ một tiếng, ảo não vì động tác mình quá chậm, để con bé chết tiệt kia đoạt trước.
"Bác ba, Hà Quốc Khánh trộm đồ, phẩm hạnh tồi tệ, không thể để cho anh ta ở trong thôn được nữa!" Đường Niệm Niệm lớn tiếng nói.
Trên mặt Hà Quốc Khánh cắt không còn giọt máu, hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất cầu xin.