Thế giới: Trúc mã
Dịch: Slowly
Ý của bố mẹ á? Cố Nhạc Di hít một hơi thật sâu, "Bọn họ đương nhiên là không đồng ý rồi."
"Họ nghĩ là nếu tớ không học thêm Toán Olympic thì thành tích của tớ khó mà đảm bảo."
"Nhưng áp lực của tớ quá lớn. Cậu biết không, mười học sinh, tuy rằng thành tích của tớ không phải đếm ngược, nhưng giáo viên lại có thái độ tốt với các bạn khác hơn đối với tớ."
"Thường xuyên nói tớ thế này thế nọ." Cố Nhạc Di lúc trước chưa từng than thở về việc đó, lần này thì thật sự không nhịn được.
"Trước kia, tớ cùng cậu làm bài tập toán thì không thấy là mấy đề bài đó có áp lực thế nào. Nhưng bây giờ, nhìn thấy đề Olympic toán, tớ lại có áp lực rất lớn không muốn đi học."
"Đặng Uân, tiếp sau đây, tớ phải trông cậy vào cậu." Cố Nhạc Di nắm chặt lấy tay của Đặng Uân.
Đặng Uân bị động tác của cô bạn làm hoảng sợ, sao vậy này? Đột nhiên lại nghiêm túc thế, "Tớ, tớ..."
"Sau này, thứ bảy tớ có thể đến nhà cậu làm bài toán lý hóa không?"
"Hoặc là chúng ta có thể đến thư viện như trước đây." Cố Nhạc Di tỏ vẻ, nếu không thể đến nhà họ Đặng thì có thể đi thư viện, "Ăn cơm tớ mời."
"Đi đến thư viện học cũng được." Đặng Uân tương đối thích ở nhà bởi vì thấy khá tự do có thể mặc áo ngủ Nếu mệt thì có thể ngả vào giường nghỉ ngơi.
Nếu Nhạc Di đã nói như vậy thì đến thư viện cũng tốt, còn chuyện ăn uống thì, "Không cần, chúng mình cùng nhau học tập, ăn cơm thì ai ăn người nấy trả."
Bây giờ, cô cũng là một người có thu nhập hàng tháng hơn chục ngàn. Tuy là tiền thì cũng cần tiết kiệm nhưng dù sao nó cũng là một số tiền khổng lồ.
Dù là không thể mua căn hộ ở thành phố C, nhưng cũng có thể mua căn hộ ở những địa phương khác, ví dụ như ở thành phố A cũng được.
Đặng Uân và Cố Nhạc Di đến thư viện, cả hai vừa mới định ngồi xuống thì liền nhìn thấy Mẫn Vận Trí cũng đến đây.
Đặng Uân đã chửi thề trong bụng rồi. Không thể nào, sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng phải người nào đó cuối tuần đều cần đến học lớp bổ túc, sao hôm nay lại đi đến thư viện?
Mẫn Vận Trí cũng muốn mắng người, sao lại gặp nhỏ đó ở chỗ này? Không phải cuối tuần trên cơ bản nhỏ đó sẽ không ra khỏi cửa, ở lì không biết làm gì đó trong nhà thôi sao.
Sao hôm nay lại ra ngoài? Thư viện Nặc Đại có nhiều chỗ tự học như thế, sao lại trùng hợp đến vậy?
Nếu không phải nhóm Đặng Uân đến trước, Mẫn Vận Trí cũng cho rằng ai đó đang theo dõi mình mà đến.
Có người thấy ánh mắt bất thiện của Mẫn Vận Trí nhìn về phía Đặng Uân, nhớ ra hình như Vận Trí có sự bất mãn rất lớn với Đặng Uân.
"Hay là đổi vị trí?" Dù sao họ cũng đến sớm, nếu đi tìm vị trí lần nữa cũng được.
Đổi vị trí? "Không đổi." Mẫn Vận Trí phản đối, "Nếu tớ đổi vị trí như vậy, ai biết được nhỏ kia sẽ nghĩ thế nào, liệu có phải sẽ nghĩ tớ đang hẹn hò không."
"Không thì tớ cần gì phải tránh đi sau khi nhìn thấy nhỏ kia cơ chứ." Nếu toàn bộ đều là học sinh nữ thì muốn đổi chỗ thì đổi, nhưng hiện tại mà đổi chỗ thì là chột dạ.
"Hơn nữa còn phải ngồi cạnh nhỏ kia." Nhỏ trái lại muốn xem xem, ai đó không tham gia lớp học bổ túc thì đến thư viện làm gì.
Người được nhắc tới thì vẫn đang yên vị ở chỗ đó, chỉ đang lo lắng không biết Mẫn Vận Trí có ý định gì không.
Đoàn người liền ngồi ở bên cạnh chỗ Đặng Uân, sau đó nhanh chóng lấy sách vở từ trong cặp sách ra. Mỗi sáng thứ bảy, họ đều không có lớp học bổ túc nên hẹn nhau đến đây ôn tập bài, sau đó, sau khi ăn cơm chưa thì từng người sẽ đi học riêng.
Khoảng cách giữa Mẫn Vận Trí với Đặng Uân khá gần, nhỏ nghĩ Đặng Uân đang làm bài tập về nhà của trường, không ngờ lại là làm sách luyện đề.
Hơn nữa, nhỏ không thấy rõ bìa nên không khỏi nói lời hỏi thăm, "Olympic Toán hả?"
Mẫn Vận Trí ngạc nhiên hô lên, vẻ mặt khó tin tột độ, "Cậu, cậu, sao cậu lại làm đề Olympic Toán?"
Đặng Uân nghe được tiếng kinh hô của Mẫn Vận Trí thì nhíu mày lại. Đây là thư viện, chẳng lẽ không nên giữ yên lặng? Sao nhỏ đó lại hô hào ra tiếng thế, không biết làm vậy là không giữ phép lịch sự ư?
Đặc biệt lại còn là sau khi thấy cô làm bài tập thì nói với giọng điệu như thế.
"Tôi không thể làm đề Olympic Toán à?" Đặng Uân nói với giọng không mấy vui vẻ.
"Cậu, cậu không phải là không tham gia lớp Olympic Toán ư?" Mẫn Vận Trí chất vấn.
Mẫn Vận Trí mới nói ra miệng thì mọi người đều ngẩn người, không hiểu sao bạn mình lại hỏi như vậy.
Có lẽ họ cũng thấy kỳ quái, tại sao không tham gia lớp Olympic Toán lại mua sách luyện đề về nó, không biết làm có khó khăn không.
Nhưng họ đều sẽ không hỏi trắng ra như vậy, cố tình bọn họ lại không ngăn được Mẫn Vận Trí.
Vãi, Đặng Uân cũng muốn chửi tục, chưa bao giờ gặp phải ai lại quá mức như vậy, quá mức không thể chịu được.
"Có điều luật nào quy định, không tham gia lớp học bổ túc Olympic thì không thể mua sách luyện đề?"
"Tôi nghĩ là không có quy định như vậy đâu nhỉ."
"Tôi chẳng qua là không muốn đi học lớp bổ túc, nhưng tôi thích tự mua sách về nhà nghiên cứu không được à." Đặng Uân lấy nút bịt tai đã cố ý chuẩn bị sẵn vì phòng ngừa việc đến thư viện sẽ có ồn ào.
Vốn dĩ chỉ là để dự phòng trường hợp nào đó, tình hình chung chắc sẽ không có ai ngốc như vậy, không ngờ quả đúng lại có một kẻ ngốc xuất hiện.
Đặng Uân hạn hán lời, đôi co với kẻ thiếu não như thế, cô thực sự lo lắng bản thân cũng sẽ trở nên giống vậy.
Mẫn Vận Trí rất ghét thái độ làm lơ của Đặng Uân đối với mình, nó thực sự khiến người không thoải mái.
"Ơ, cái con kia..." Mẫn Vận Trí cảm thấy cơn giận của mình đang bừng bừng lên, không thể ngăn nổi.
Ngay lúc Mẫn Vận Trí con đang muốn trút giận thì đã bị các bạn đi cùng giữ chặt.
Nếu còn để người nào đó làm ầm ĩ nữa thì họ thực sự lo lắng nhỏ sẽ bị người quản lý ở nơi này đá ra ngoài.
Mẫn Vận Trí bị bạn bè giữ lại, ánh mắt liếc thấy người quản lý thư viện thì biết được không thể làm ầm ĩ, nếu không sẽ không có kết quả tốt.
Nhỏ hung tợn gườm gườm nhìn Đặng Uân, chuyện lần này nó sẽ nhớ kỹ.
Người quản lý thấy Mẫn Vận Trí ngồi xuống thì cũng không đến đó nữa, nhưng vẫn để ý quan sát.
Mẫn Vận Trí cũng không dám ngẩng đầu nhìn người quản lý, bằng không bị người đó chú ý thì không có kết cục tốt đẹp.
Nghe thấy bạn đi cùng bảo người quản lý đã rời đi, "Tôi, tôi nhất định sẽ thi tốt hơn cậu trong lần thi giữa kỳ này."
Tuy rằng không nhắc đến tên họ, nhưng người ở đây đều biết là đang nói với ai.
Bạn bè của Mẫn Vận Trí đương nhiên rất vui lòng nhìn thấy nhỏ khiêu chiến với Đặng Uân. Có chuyện náo nhiệt để xem cớ sao lại không xem.
Hơn nữa, nếu Mẫn Vận Trí thua thì họ cũng sẽ không bị mất mặt.
Đặng Uân chú tâm vào việc học tập lại còn đang bịt nút tai nên hoàn toàn không nghe được câu nói của Mẫn Vận Trí. Tiếng nói bị đè thấp mà vẫn có thể để người khác nghe ra sự phẫn nộ kia.
Ôi giời ơi, Mẫn Vận Trí ngoác miệng ra nhưng lại không dám lớn tiếng, sợ sẽ bị xử phạt. Nhỏ chỉ có thể không ngừng ngoác cái miệng mình ra để xả bớt cơn tức qua cách thức này.
Cố Nhạc Di nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Mẫn Vận Trí, lo lắng nhỏ sẽ tìm cơ hội trả thù Đặng Uân. Dù sao hai người này cũng là hàng xóm, "Tiểu Uân đang đeo nút bịt tai, không nghe thấy đâu."
Lời nói của Cố Nhạc Di giống như một cái kim chọc thủng quả bóng bay chứa cơn tức giận của Mẫn Vận Trí.
Nhỏ lại càng bực bội hơn, làm sao được đây. Chẳng lẽ đi tóm lấy lắc lư Đặng Uân, rồi chất vấn tại sao lại làm lơ mình?
Mẫn Vận Trí không dám, lỡ bỏ ra được nút bịt tai người kia vẫn làm lơ nhỏ thì làm sao? Chẳng lẽ nhỏ không cần mặt mũi? Nhở cũng là một người có sĩ diện.
Hừ, mày không phản ứng tao thì chẳng sao. Tao sẽ coi như mày đã cam chịu, ai bảo mày không nghe thấy cơ.