Chương 34: Kế hoạch tương lai

Cố Nhạc Di bị quầng thâm trên mắt của Đặng Uân dọa sợ: “Sao thế?”

“Không phải cậu chuẩn bị giáo trình học lớp mười đấy chứ.” Cố Nhạc Di hô ra tiếng, không ngờ vừa mới thi vào cấp ba đã bắt đầu học chương trình lớp mười, thật sự phục cô.

Sau khi Cố Nhạc Di nhìn Đặng Uân mấy lần: “Tớ cũng không biết là nên cầu nguyện cho chúng mình cùng một lớp hay là không đây?”

Đặng Uân không hiểu: “Làm sao vậy?” Không phải vẫn đang chơi rất tốt sao, đương nhiên họ phải chung một lớp rồi. Nếu có thể thì nên là bạn cùng bàn, tiếp tục tình bạn của ba năm cấp hai.

A a, thế mà còn hỏi làm sao? Thật sự chưa từng gặp người nào quá đáng như thế thật sự không phải bình thường.

“Tớ, cậu.”

“Cậu nói xem, cậu còn chưa vào lớp mười mà đã bắt đầu học tập, có quá đáng không?”

“Cậu làm sao biết người ta có học trước hay không?” Đặng Uân bày tỏ. Có rất nhiều người vừa mới kết thúc cấp hai đã bắt đầu học chương trình cấp ba.

"Ở Nhất Cao, lớp mười một phân lớp của khoa học tự nhiên với khoa học xã hội.”

“Dựa theo quy tắc cũ, khối xã hội một lớp chọn, khối tự nhiên hai lớp.”

“Tớ phải cố gắng vào lớp chọn.” Đặng Uân bình tĩnh nói, giống như đang thảo luận hôm nay ăn gì.

Trời ơi, Cố Nhạc Di bị dọa, mãi không nói thành lời: “Cậu biết không?”

“Tớ luôn cảm thấy có thể đỗ vào Nhất Cao đã là tốt lắm rồi. Tớ rất vui, không ngờ cậu còn muốn vào lớp chọn.”

“Cậu có biết lớp chọn là thế nào không?” Mặc dù chưa có kinh nghiệm, nhưng cũng không cản trở nhận thức của họ về lớp chọn.

“Tớ biết.” Đặng Uân cũng không có kinh nghiệm gì: “Tớ chỉ biết tớ cần thi vào đại học C thì phải cố gắng vào được lớp chọn. Như thế, khả năng vào đại học C của tớ mới lớn hơn được.”

“Lúc đầu, chúng ta cũng thấy vào Nhất Cao rất khó. Nhưng bây giờ, đối với chúng ta thì mục tiêu đó đã hoàn thành rồi."

“Hay nói cách khác, mục tiêu của chúng ta đặt ra không phải là không hoàn thành được."

“Chúng ta lại cố gắng thêm ba năm nữa.”

“Cậu nghĩ mà xem. Đợi đến khi chúng ta thi vào đại học C, các bạn học và người thân xung quanh sẽ hướng ánh nhìn về phía chúng ta.” Con người đều cần thể diện, Đặng Uân đã miêu ta cho Cố Nhạc Di một cảnh tượng rất tốt đẹp.

“Hơn nữa, cậu về giao hẹn với chú. Nếu cậu thi vào đại học C, chú sẽ thưởng cho cậu cái gì.”

Nhận phần thưởng của người nhà à, Cố Nhạc Di nghĩ một chút, chưa vội gật đầu: “Chỗ cậu?”

“Nếu cậu thi vào đại học C, cậu hy vọng bố mẹ sẽ?” Cho dù biết bố mẹ Đặng Uân không coi trọng cô, nhưng nếu một người học kém mà thi được vào đại học C, không phải là chuyện đáng mừng hay sao?

Thi đại học C thì hy vọng bố mẹ sẽ thưởng cái gì cho mình? Đặng Uân hoàn toàn không nghĩ đến: “Tớ có thể nói là vẫn hoàn toàn chưa hề nghĩ đến không?”

“Có lẽ sau khi thi đại học xong, tớ sẽ đi tìm việc làm. Làm gia sư cũng được hoặc làm nhân viên bán hàng ở siêu thị cũng được.”

“Cuộc sống trung học kết thúc bằng việc thêm tiết kiệm, lại đi làm thêm để bước lên đại học.”

Mặc dù Đặng Phàm tìm được công việc lương cao, nhưng thế thì sao? Chi phí cho Đặng Giai Giai ở bên kia chỉ có thể càng nhiều hơn vì chị ta biết bố mẹ kiếm được tiền.

Có thể trả cho cô tiền học và chi phí sinh hoạt cơ bản, Đặng Uân đã thấy rất tốt rồi. Yêu cầu nhiều hơn cô không dám nghĩ đến, cũng không dám mong chờ.

Cố Nhạc Di không ngờ Đặng Uân lại nghĩ như thế: “Không phải, không phải, bố cậu đi thành phố S…”

“Tiền lương của ông ấy đã có chỗ để sử dụng rồi.” Đặng Uân bình tĩnh nói: “Hiện thực đã dạy cho tớ bài học, đừng nên mong chờ cái gì, hay hy vọng vào cái gì.”

“Chỉ có thứ vào trong tay cậu, mới là thuộc về cậu. Điều kiện tiên quyết là cậu phải nắm thật chặt.”

“Nếu không thì chỉ như công dã tràng thôi."

Đặng Uân đặt tay lên mắt, cảm nhận bóng tối trong chốc lát: “Bọn họ không trông mong gì thì tới càng cần cố gắng.”

“Tớ không có đường lui, chỉ có thể dựa vài bản thân.”

“Ngoại trừ cố gắng học hành, cố gắng thi đại học, về sau tìm một công việc, cậu cảm thấy tớ còn có thể có cách nào khác?”

Cố Nhạc Di hiểu rồi. Tại sao bản thân cũng cố gắng nhưng mãi không tiến bộ lớn như Đặng Uân. Trước đây luôn dùng cô để an ủi bản thân, bây giờ thì hiểu rồi: “Đây là liều mạng thoát khỏi cái chết.”

Đặng Uân cười: “Được rồi, không phải muốn đi dạo phố à?”

“Mặc dù tớ không thể mua gì, nhưng chúng ta có thể đi dạo, coi như rèn luyện sức khỏe.” Đặng Uân dù sao cũng sẽ không mua những thứ này, đi xem để biết xu hướng bây giờ là được.

Nếu là trước đấy, Cố Nhạc Di còn muốn đi dạo thả lỏng một chút. Thời kỳ chuyển cấp thật là mệt mỏi. Cô nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức nên muốn làm cái gì đó thưởng cho mình. Bây giờ thì hoàn toàn không còn ý nghĩ này nữa.

“Chúng ta cùng về học thôi.”Cố Nhạc Di nghĩ, mặc dù đi dạo cũng hay nhưng các cô không có tiền cũng chỉ là dạo chơi mà thôi.

Không đi nữa? Đặng Uân ngạc nhiên, không phải người này rất thích dạo phố à? Sao tự nhiên đang tốt lại không đi nữa? “Tớ có thể đi dạo.” Không phải là sợ làm lỡ việc học của cô, nên mới nói như vậy chứ?

“Không.” Cố Nhạc Di lắc đầu: “Tớ phải cố gắng học tập để còn thi vào đại học C.”

“Sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc tốt, đến lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ đi mua sắm, tớ muốn mua mua mua.”

“Chúng ta cũng phải để người khác ngưỡng mộ.” Cố Nhạc Di kéo lấy tay của Đặng Uân đi về phía nhà cô.

Đây là lần đầu tiên Cố Nhạc Di đến nhà Đặng Hàm, sau khi vào nhà thì cảm thấy hơi áp lực: “Ông bà cậu…”

“Họ thích kiểu Trung Quốc.”

“Những đồ này nhìn thì cũ nát, nhưng đều là đồ cổ ông tớ sưu tầm đấy.” Chính là rất đáng tiền.

Mẹ ơi, rất đắt: “Không phải đồ nội thất trong phòng cậu?" Cố Nhạc Di không khỏi nghĩ đến đồ dùng trong phòng Đặng Uân.

À, cái này, Đặng Uân nghĩ một lúc: “Đúng vậy.”

Nhưng mà chắc không đáng tiền, nếu không Đặng Phàm sẽ không cho cô: “Được rồi, về phòng thôi.”

Đặng Uân luôn luôn nhớ rằng. Ở đây cô chỉ là khách, không nên nhìn đông ngó tây, ông cụ lắp rất nhiều máy giám sát.

Cô cũng không muốn lúc ông nội trở về, xem lại video giám sát, rồi phát hiện hành động của cô và không hài lòng.

Cố Nhạc Di phát hiện Đặng Uân ở chỗ này còn áp lực và cẩn thận hơn nên nhanh nhẹn đi sau cô.

“Cậu không thấy ấm ức sao?” Cố Nhạc Di hỏi nhỏ.

“Ấm ức.” Ấm ức không đáng tiền.

“Ít nhất ở đây có phòng của tớ, là cái giá tớ đổi được khi thi được vào trường Nhất Cao."

"Còn căn nhà ở thành phố S, một phòng ngủ của bố mẹ, một phòng sách, một phòng của chị, nếu tớ đi thì chỉ có thể ngủ trên sàn.”

Không phải chứ, Cố Nhạc Di hô lên: “Chị cậu không phải đi Mỹ du học sao? Một năm chị ta có thể về được mấy lần, tại sao còn chiếm một phòng riêng?"

“Không cần biết có trở về hay không. Mẹ tớ nói, càng như vậy thì càng không được bạc đãi chị tớ, phải để chị ấy biết chị ấy vẫn là một thành viên trong gia đình.”

“Nên là ở đây rất tốt đúng không?"

Cố Nhạc Di cười khổ gật đầu: “Đúng, ít nhất còn có giường, có bàn học của mình và rất yên tĩnh.”

“Hơn nữa, ông bà nội nói chỉ cần thành tích của tớ tốt, họ sẽ đối xử tốt với tớ.” Ngược lại nếu đi với Đặng Phàm, bọn họ sẽ không quan tâm. Tâm tư của Dư Tư Kỳ chỉ toàn nghĩ về tình hình chả Đặng Giai Giai sang Mỹ để điều chỉnh các thứ thôi.