Thế giới 1: Trúc mã
Dịch: Slowly
Đặng Uân chưa bao giờ thích tiếng chuông tan học như bây giờ, thật sự giống như là được giải cứu vậy. Cuối cùng, cô cũng có thể ngồi. Cô thấy nếu mà vẫn còn đứng nữa thì chân của mình cũng sắp liệt luôn.
Đặng Uân tính hết chuyện này lên đầu Đái Chí Mẫn. Cậu ta quả nhiên là khắc tinh của cô, gặp phải tên đó là chẳng có chuyện gì tốt xảy ra cả. Tóm lại, cô cần phải phát huy hết khả năng cho kỳ thi giữa kỳ lần này để có thể hoàn toàn rời xa khắc tinh của mình.
Không thì, mặc kệ sau này cô có làm chuyện gì thì tên kia cũng sẽ mách lẻo đến tai người nhà họ Đặng.
Đứng một tiết học, cô vốn chẳng thể ghi chép được bài vở gì. Nhìn bạn bè cùng lớp xung quanh, Đặng Uân nghĩ bụng chắc cũng chỉ có bạn cùng bàn thì may ra mới cho cô mượn vở ghi bài.
"Xin chào, tớ có thể mượn vở ghi của tiết học vừa rồi không?" Đặng Uân hỏi bạn cùng bàn Cố Nhạc Di với vẻ mặt tươi cười.
Cố Nhạc Di cho rằng Đặng Uân lại muốn than vãn, phàn nàn về cô giáo chủ nhiệm không tốt ra sao. Cô hoàn toàn không muốn nghe về chủ đề như vậy.
Tuy rằng Nhạc Di cũng thấy lần này Đặng Uân bị cô Đào giận cá chém thớt, nhưng ai bảo cô Đào vừa là chủ nhiệm lớp lại còn vừa là giáo viên toán cơ chứ.
Nhưng, Nhạc Di không hề nghĩ đến lần này Đặng Uân lại mượn vở ghi, đương nhiên cô sẽ không từ chối, "Được."
"Cậu có thể trả lại tớ trước khi tan học."
"Tớ sẽ trả sớm nhất có thể."
Tuy là Cố Nhạc Di nói Đặng Uân có thể trả lại lúc trước khi tan học là ổn, nhưng mà cậu ấy chắc là cũng cần dùng vở ghi, cô không thể làm đối phương trễ nải việc ôn tập bài học được.
Sau khi cầm được vở ghi, Đặng Uân dĩ nhiên là nhanh nhẹn bắt đầu chép lại. Đến nỗi Đái Chí Mẫn đằng trước không ngừng nói chỗ này khó chịu, chỗ kia không thoải mái, cô cũng không thèm cất một tiếng hỏi thăm.
Điều này làm mọi người kinh ngạc. Phải biết rằng lúc trước bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần Đái Chí Mẫn kêu ca vài câu là Đặng Uân cũng sẽ hỏi han quan tâm ngay một, hai câu.
Chứ đừng nói đến lần này đứng cả một tiết học, đổi lại lúc trước, không cần cậu ta than thở câu nào thì Đặng Uân cũng sẽ an ủi đôi lời rồi.
Đái Chí Mẫn kêu than hồi lâu thì nhận ra mãi không thấy Đặng Uân quan tâm, hỏi thăm mình gì cả. Thế là cậu ta tức giận.
Đái Chí Mẫn thở hồng hộc xoay người, lại thấy cô thế mà đang chép bài, thì càng tức giống như một con cóc, "Cậu không biết tôi đứng cả một tiết học à?"
"Cậu, thế mà cậu lại còn đi chép bài luôn." Đái Chí Mẫn rất muốn xé luôn quyển vở ghi chép vướng víu này đi, nhưng mà thôi, ở trong lớp cậu ta cũng chỉ bắt nạt Đặng Uân đôi chút.
Nhưng cậu ta cũng không muốn chỉ dọa Đặng Uân thế thôi, bèn lấy tay che quyển vở. Hừ, cứ thế này, để xem mày chép bài thế nào. Đái Chí Mẫn tự khâm phục bản thân vậy mà lại nghĩ ra được biện pháp tốt như thế.
Tên này có ý gì, Đặng Uân ngẩng đầu nhìn về phía Đái Chí Mẫn vẻ không vui, "Đương nhiên là tôi biết cậu đứng cả một tiết, bởi vì, tôi cũng đứng cả tiết học mà."
"Tại sao tôi phải đứng một tiết, không phải nhờ ơn cậu mượn bút còn lâu la sao?"
"Tôi thực sự không hiểu. Tôi đứng một tiết, cậu cũng đứng một tiết, mà sao cậu lại mệt đến độ kêu trời oán đất như vậy?"
Đặng Uân nhìn Đái Chí Mẫn từ trên xuống dưới hồi lâu, "Cậu có chắc mình là con trai không đấy?"
"Chắc chắn!" Đái Chí Mẫn nổi giận, "Sao?"
"Tôi nghi ngờ. Không thì làm gì có chuyện một đứa con gái như tôi đứng lâu thế cũng không kêu thảm như cậu?"
Ngay từ lúc Đái Chí Mẫn giận dỗi Đặng Uân, có rất nhiều bạn cùng lớp nhân dịp giải lao giữa tiết để nói chuyện phiếm đã sôi nổi nhìn lại đây rồi. Bọn họ đều muốn biết lần này Đặng Uân sẽ an ủi Đái Chí Mẫn như thế nào.
Vượt ra khỏi dự kiến của họ là, trên căn bản, Đặng Uân không hề an ủi Đái Chí Mẫn. Sau đó, cô ấy còn hung hăng chèn ép cậu ta một phen, nói a cậu ta không bằng một đứa con gái.
"Đúng đấy. Đái Chí Mẫn, rõ ràng Đặng Uân do cậu vạ lây nên mới bị cô chủ nhiệm phạt đứng. Vậy mà cậu không thấy xấu hổ, còn thấy Đặng Uân đáng lẽ ra an ủi bản thân nữa cơ."
"Còn có, không phải cậu đang cầm bút, nhìn thấy hộp bút thế nào lại còn kêu rú lên."
"Chẳng lẽ, hộp bút của Đặng Uân có quái vật hay gì. Không thì làm sao lại dọa cậu sợ đến thế chứ." Có người ra tiếng nói châm chọc.
Bọn họ đã sớm nhìn Đái Chí Mẫn không ưa rồi. Ngày thường có thể châm chọc vài câu chắc chắn sẽ xỉa xói các kiểu. Cơ hội lần này tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua.
"Đặng Uân, hộp bút cậu có gì à." Có bạn lên tiếng hỏi.
Đổi thành Đặng Uân hồi trước thì sẽ không quan tâm đến bọn họ, nhưng Đặng Uân bây giờ đã thay đổi tính tình, cô biết cần phải giao lưu với bạn cùng lớp càng nhiều càng tốt, "Tớ cũng không biết á."
Cô bất đắc dĩ mở hộp bút của mình ra, "Bên trong chỉ có mấy cái bút linh tinh mà hộp bút có thôi."
Mọi người dĩ nhiên biết bên trong ngoại trừ bút thì không thể có thứ gì khác, nhưng bây giờ hiển nhiên muốn xác nhận lại.
Sau khi có được kết quả xác nhận, mọi người càng cười nhạo Đái Chí Mẫn càng thêm không khách khí.
"Đái Chí Mẫn à Đái Chí Mẫn. Sao cậu lại nhát gan như vậy cơ chứ."
"Nhìn thấy toàn là bút, thế mà cũng sẽ kinh ngạc kêu lên."
"Sao cậu lại giống như một đứa con gái thế."
Đái Chí Mẫn uất nghẹn, cậu ta khó hiểu, vì sao Đặng Uân lại mở hộp bút ra cho bọn kia xem chứ.
Hừ, hôm nay cậu không thèm ăn cơm với Đặng Uân, để cho nó biết cậu đang bực bội, đang rất tức giận.
Bản thân Đái Chí Mẫn không nói lời nào, những người còn lại nói vài câu sau cũng thấy không thú vị. Cũng không còn hay ho nữa, họ cũng lười nói tiếp đề tài này.
Tuy rằng không ai thảo luận chuyện này, nhưng Đái Chí Mẫn cảm thấy bọn họ vẫn đang ngấm ngầm nói chuyện liên quan đến hành vi vừa rồi của cậu ta.
Đái Chí Mẫn quay đầu vài lần hung tợn trừng mắt nhìn Đặng Uân mấy cái. Cậu ta còn lo rằng cô đang bận chép bài sẽ không nghe thấy nên lại cố ý hừ lạnh vài tiếng thật mạnh.
Đặng Uân nghe được tiếng hừ lạnh xong thì thấy rất là cạn lời. Sao người này lại ấu trĩ như vậy nhỉ.
Cậu ta cho rằng bản thân là kẻ tai to mặt lớn. Cậu ta không vui là phải dỗ dành các kiểu.
Nhóc con à, cậu đã là học sinh trung học rồi đấy. Phải học được cách tự kiềm chế cảm xúc bản thân, chứ không phải chờ người khác dỗ dành mình các kiểu đâu.
Cố Nhạc Di phát hiện Đặng Uân hôm nay rất kỳ lạ. Nếu là ngày trước, cô ấy sẽ chặn lại tất cả những lời nói nhắm vào Đái Chí Mẫn, chứ đừng nói là Đái Chí Mẫn có hành vi hừ lạnh linh tinh. Đổi lại trước kia, cô ấy đã sớm đi dỗ dành cậu ta rồi, chứ tuyệt đối sẽ không tiếp tục bình tĩnh chép bài như hiện tại.
Đặng Uân nào có thời gian để nghĩ nhiều thế chứ. Cô đang vội vàng nhanh tay chép bài vở, sau đó còn phải làm bài tập nữa.
Vừa nãy lúc lật trang, cô lật đến một bài tập trong quyển sách toán. Đây chính là cô Đào yêu cầu mọi người mua, muốn họ đúng hạn làm. Tuy cô chủ nhiệm không bắt nộp lên nhưng cũng dựa vào sự tự giác của học sinh.
Ký ức của nguyên chủ nói cho Đặng Uân. Rằng sau khi thi học kỳ, cô Đào kiểm tra tiến độ làm bài của mọi người. Mà nguyên chủ lại đã sớm quên chuyện này, hiển nhiên là để trống một mảng. Sau tạo cơ hội cho cô chủ nhiệm châm chọc một hồi, cô Đào mượn cớ này mà đuổi nguyên chủ đi.
Lần này, Đặng Uân sẽ không thi trượt học kỳ, và sẽ làm các bài tập cần làm. Như vậy chờ đến lúc, cô Đào nghi ngờ cô có tiến bộ lớn. Cô có thể nói, em làm bài tập. Dẫu sao, đề thi toán học kỳ này cũng khá tương tự với đề bài trong sách bài tập.
Phù, Đặng Uân cảm thấy áp lực của mình thật lớn. Tuy rằng nói, lớp 9 vừa mới khai giảng chưa được bao lâu. Nhưng, cũng đã hơn một tháng rồi, thời gian chỉ cách lúc thi giữa kỳ một tháng nữa thôi. Đúng là thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề mà.
Sau này ăn cơm trưa, cô cũng không thể ăn cơm cùng Đái Chí Mẫn. Cần tận dụng hết thời gian có thể tận dụng thì mới được.
Chẳng qua muốn ném Đái Chí Mẫn ra như thế nào... Đặng Uân phát sầu lên. Nếu cô mà không ăn cơm cùng cậu ta thì tên vua nịnh nọt này sẽ thưa thốt.
Làm sao... thế mà khiến Đặng Uân nẫu hết cả ruột.