Chương 11: Thi cuối kỳ

Thế giới 1: Trúc mã

Dịch: Slowly

Trong những ngày mà Dư Tư Kỳ có đủ loại tính tình nhỏ nhen, Đặng Phàm vì tiền mà cũng càng ngày càng trở nên cáu kỉnh, Đặng Giai Giai thì giống như một tiểu tiên nữ, tiếp tục bình tĩnh đi học, luyện đàn, đi tham gia thi đấu và thu được huy chương, Đặng Uân vẫn nỗ lực để vượt qua các bài trên lớp học.

Ngày mai chính là kỳ thi cuối kỳ, Đặng Uân nghĩ đến thì lại khẩn trương.

Đối với cô, mai kia thật ra cũng không quan trọng lắm.

Sau khi kết thúc kỳ thi, cô định sẽ đi lĩnh giải. Có thể nói, mấy ngày nay cô đã hoàn toàn thoải mái.

Đặng Phàm đã đi huấn luyện ở tổng bộ tại nước ngoài và phải đầu tháng sau mới có thể trở về.

Ngày kia cuối tuần, có người đã giới thiệu cho Đặng Giai Giai một danh sư khác. Sau khi kỳ thi kết thúc, Dư Tư Kỳ phải mang theo chị ta đi thăm hỏi đối phương.

Đối với Đặng Uân mà nói, đó chính là ngày lành, không có người ở nhà, cũng sẽ không có ai nhìn chằm chằm khi cô đi ra ngoài.

Điều duy nhất cần phòng bị là Đái Chí Mẫn. Cậu ta có một thói quen, sau khi kết thúc thi cử đều sẽ nhanh chóng về nhà chơi game. Đấy là những ngày mà nhà họ Đái sẽ không hạn chế việc chơi game.

Ai đó toàn não bộ ngoại trừ game thì vẫn là game, còn sẽ nhìn chằm chằm cô.

Đặng Uân, người có tâm trạng tốt, cảm thấy đề thi học kỳ rất tốt. Mấy hôm nay, cô nghiêm túc ôn lại bài tập của mình. Đối với một người đã phải trải qua đề thi trung học phổ thông thì với chương trình trung học cơ sở mà nói, tuy rằng cô có quên đôi chỗ nhưng để đạt được thành tích ổn thì không có vấn đề gì.

Lần nào, Đặng Uân cũng kiên trì đến giây phút cuối cùng mới nộp bài. Tuy có sự tin tưởng vào bản thân, nhưng để phòng chống việc lật thuyền trong mương, cô vẫn phải cẩn thận mới được.

Mặc dù Đào Vân không phải giám thị nhưng cô ấy vẫn sẽ đến dạo quanh. Ví dụ như, xem những ai nộp bài thi sớm, cô ấy đều sẽ nhớ kỹ tên của họ. Nếu mà điểm thi khá tốt thì thôi, nếu mà không thì, ngại quá, đợi nghe mắng đi.

Chỗ của Đặng Uân ở bên cửa sổ, lúc đang thi môn toán, khi cô Đào đi qua chỗ bên cửa sổ đó thì có nhìn xuống một chút.

Nhìn bài thi đã làm được bảy, tám phần, cô Đào soi qua một chút, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất kiến thức cơ bản rất chắc chắn.

Đào Vân cảm thấy, nếu điểm của Đặng Uân không tồi, vậy đuổi Đái Chí Mẫn đi là được. Học sinh này không cứu được nữa rồi, ngồi vào chỗ nào là dạy hư học sinh chỗ đấy.

Cô Đào đều đã hận không thể chuyển một mình Đái Chí Mẫn ngồi bên cạnh bục giảng, để xem cậu ta còn dám nói chuyện trong thời gian học bài không?

Lúc đi qua chỗ Đái Chí Mẫn làm bài thi, Đào Vân liền nhìn thấy cậu ta đang thất thần các kiểu. Không cần đi tới xem cũng biết, kỳ thi lần này học sinh này sẽ trượt.

Trước kia, cô Đào đã từng rất tức giận khi nhìn thấy bộ dạng của Đái Chí Mẫn, điểm số của cậu ta kém cỏi không phải là lực cản cho thành tích chung của cả lớp hay sao?

Nhưng hiện giờ, cô Đào lại ngóng trông thành tích của học sinh này kém, như vậy mới có thể cho cậu ta đi.

Đái Chí Mẫn làm sao biết được suy nghĩ của Đào Vân, cậu ta chỉ cảm thấy tờ bài thi này khó quá, sao lại toàn là những câu mình không biết.

Sau khi suy nghĩ xong, Đái Chí Mẫn cầm bút lên viết loạn một lúc. Đối với cậu ta mà nói, đây không phải vấn đề, dù sao bố sẽ nghĩ cách giúp cậu ta.

Bài thi môn cuối cùng là bài thi tư tưởng đạo đức. Sau khi khi nhanh chóng làm xong đề thi, Đặng Uân nộp bài trước ba mươi phút.

Cái loại bài học thuộc lòng này không có gì phải suy đoán, biết là biết, không biết là không biết.

Hơn nữa khi đến kỳ thi trung học phổ thông, thầy cô sẽ giúp bạn điểm lại kiến thức.

Đặng Uân cõng cặp sách đi xuống từ một cầu thang khác vì muốn tránh khỏi Đái Chí Mẫn. Cô không nghĩ tới, tránh được cậu ta lại gặp phải cô Đào.

Đặng Uân sắp khóc rồi, có cần phải tàn nhẫn như vậy không. May mắn là bài thi tư tưởng đạo đức, nhưng vị này luôn luôn nhìn cô không vừa mắt, không biết là có bị ăn mắng một trận hay không.

Đào Vân đi WC, định quay về tiếp tục chấm bài thì nhìn thấy Đặng Uân. Cô giáo lập tức gọi lại cô học sinh này, "Làm xong bài rồi à?"

Đặng Uân cung kính, "Dạ vâng, em làm xong rồi ạ. Câu nào biết em đều làm được. Em đang định hôm nay là đi dạo quanh, ngày mai ngày kia được nghỉ thì sẽ đi nhà sách để mua ít sách luyện đề."

Chẳng sợ người khác nhìn thấy cô đi loanh quanh bên ngoài, cô cũng có thể nói mình đi mua sách.

Nếu là lúc trước, Đào Vân vừa nghe thấy là đi mua sách bài tập thì sẽ châm chọc vài câu. Nhưng bây giờ biết con bé này không ngừng làm bài tập nên nói mấy cái tên sách bài tập.

"Khá tốt đấy."

"Nếu rảnh thì em làm chút nhé."

“Môn toán thì phải làm nhiều bài tập mới được.”

Thân là một giáo viên dạy toán, đương nhiên là hy vọng học sinh dưới tay mình có thành tích tốt.

Không thể nào, lại là giới thiệu sách bài tập môn toán nữa, Đặng Uân sắp khóc luôn. Không biết có phải ban ngày làm nhiều đề bài quá hay không. Buổi tối nằm mơ, cô toàn mơ thấy bản thân không ngừng làm đề môn toán, thường xuyên dọa cô tỉnh giấc.

“Dạ.” Giáo viên chủ nhiệm đã nói thế thì cô còn làm gì được, ngoại trừ việc cười khổ mà đồng ý thì vẫn là phải đồng ý.

Thôi, coi như bỏ tiền tiêu tai. Chỉ cần điểm số môn toán của mình tăng lên, Đặng Uân không lo lắng cô Đào sẽ thấy mình không vừa mắt các thứ nữa.

Sau khi tạm biệt cô chủ nhiệm, Đặng Uân vội vàng chạy đi, không biết có đuổi kịp không.

Đặng Uân vốn định đi bằng xe buýt, nhưng lo lắng sẽ đến không kịp nên bắt taxi luôn. Nơi cô đến không phải là Trung tâm Xổ số Thể thao tỉnh, mà là phố ẩm thực bên cạnh.

Sau khi xuống xe, Đặng Uân bình tĩnh cõng cặp sách tiến vào phố ẩm thực. Sau khi ăn chút gì đó, cô liền vào một cái nhà vệ sinh, rồi nhanh nhẹn thay đồ.

Sau khi ra ngoài, chẳng ai để ý đến có một người nào đó đã thay đổi hoàn toàn ở trong nhà vệ sinh.

Có sự phù hộ của kính râm với khẩu trang, kết hợp với bản thân đeo hai cái khẩu trang, Đặng Uân nói, trừ phi là mặt đối mặt, nếu không bạn sẽ không nhận ra được đó là cô ấy.

Người bảo vệ gác cửa nhìn thấy Đặng Vân, anh ta không vẫy tay để cho cô vào luôn, "Lại gặp, tôi đến đây để đổi thưởng."

Đặng Uân là lần đầu tiên tới nơi này. Thật ra lúc trước cô rất lo lắng, vạn nhất họ bắt cô đăng ký thông tin thì làm sao. May mắn là không cần.

Nhanh nhẹn tìm được đổi tặng phẩm văn phòng, lấy ra vé số sau đó thẩm tra đối chiếu một hồi, sau khi xác nhận vé số không nhầm lẫn, “Đúng.”

Nhân lúc nhân viên công tác ở Trung tâm Xổ số Thể thao chuẩn bị tờ séc, "Chị cũng liều lĩnh thật, chỉ còn mười ngày nữa là quá thời hạn rồi."

“Tàu xe mệt nhọc nên quên mất.” Đặng Uân đè thấp giọng nói, cộng thêm đeo hai lớp khẩu trang, giọng nói có chút méo mó.

Trúng một cái giải thưởng lớn như vậy sẽ quên? Nhưng đây đều là trách nhiệm của chính đương sự, bọn họ cũng sẽ không suy nghĩ nhiều.

Tờ séc mau chóng được đưa cho Đặng Uân, họ còn đặc biệt tốt bụng chỉ dẫn cho cô rằng ngân hàng ở ngay bên cạnh.

Lúc trước Đặng Uân đã nghiên cứu qua địa hình, "Cảm ơn."

Sau khi đến ngân hàng, cô nhanh tay mở tài khoản rồi mở chuyển khoản trực tuyến.

Độ nguy hiểm của cái thẻ ngân hàng này quá cao. Thật lòng để mà nói, Đặng Uân không hề muốn để nó ở trong nhà.

Tuy là có một chỗ giấu bí mật như vậy, nhưng trên đời này, ai biết trước được chuyện gì xảy ra. Lỡ đâu bởi vì sự xuất hiện của cô mà đã xảy ra rất nhiều hiệu ứng cánh bướm thì làm sao.

Tóm lại, Đặng Uân không dám đánh cược. Biện pháp tốt nhất là cô đi thuê một cái két sắt ngân hàng và để thẻ với trang sức ở bên trong. Đấy mới là an toàn nhất.

Nhưng nhìn thời gian thì đã muộn, nhưng không sao, vẫn còn ngày mai.

Ngày mai dậy sớm một chút, cô sẽ đi đến một vài ngân hàng nữa, và thuê một chiếc két sắt.

Sau khi tiền đến tay, Đặng Uân thở phào nhẹ nhõm. Lúc nó còn là một tờ vé số, trong lòng cô thật sự lo lắng.